- Anh với em, mình không có tương lai, mai anh đi rồi, biết sống chết ra sao, và em cũng vậy, ngày anh may mắn còn sống trở về, chắc gì mình còn gặp lại nhau, thì thôi nếu em có chút tình cảm cho anh thì cứ giữ vậy làm kỷ niệm, anh không hề xem em là cô gái giang hồ, chỉ xem Anh ta thực ra không yêu thương hoa khôi, anh ta chỉ yêu bản thân." Chu Vận Ninh tràn đầy đồng cảm gật đầu: "Chị nói đúng, ít nhất về loại chuyện này không nên gạt người mình thích, cho dù có nỗi khổ tâm." Chỉ một chút nữa thôi. Anh nói. Tôi sẽ đến cứu cậu ngay bây giờ. Trong một thoáng, Levi thấy bờ môi Eren vẽ một nét cười. Bất chợt anh lại ngửi thấy mùi của nắng khô hanh, của những tàn tích từ căn hầm tối tăm ẩm thấp và mùi nước mắt lẫn vào máu. Hải Âu 17 - Tuyệt khúc tình yêu Hải Âu 18 - Một đời yêu anh Hải Âu 19 - Dạ vũ I Love You Hải Âu 20 - Để kỷ niệm tình ta Hải Âu 21 - Dạ vũ Thế giới tình yêu Hải Âu 22 - Hải Âu FM 22 Hải Âu 24 - Ta hãy yêu nhau Hải Âu 25 - Special Request Love Songs Hải Âu 26 - Và em cũng yêu anh Ngay từ những ngày đầu, anh đã phối hợp với tổ chuyên án thẩm tra, nói ra tất cả những gì anh biết, chứng cứ anh cũng đã giao ra. Cho dù Diệp Chính Thần không cứu anh, anh cũng sẽ không phải ngồi tù… Về phần, tin tức tử hình, đều là do hắn tung ra, để lừa gạt em." R5DyPI. Yêu anh, thêm một lần nữa…Anh vội vàng lau đi nước mắt lem trên má tôi, tiếng gọi rất nhỏ, vỗ về cũng rất nhỏ, chỉ vừa đủ cho tôi nghe thấy. Đó là một trong những lần hiếm hoi anh nói rằng anh yêu tôi…1. Những ngày giao mùa, gió hanh hao gợi nhớ nhiều những lọn quá khứ xếp tầng trong cái hộp nhỏ mang tên là kỷ niệm. Tôi thường hay nhớ về quá khứ và nâng niu một cách vụng về. Hình như tôi đã lỡ đẩy tay cho một người đi xa mãi, một người quan trọng mà khi người ấy ở bên cạnh, tôi đã không thể nhận ra. Chỉ khi người ta không còn tiếp tục đủ kiên nhẫn đồng hành, chỉ khi trên con đường cô độc lủi thủi một mình, tôi mới nhận ra điều ít ngày tôi lần về quá khứ, nhớ nhung anh một cách tuyệt vọng, rồi khóc nấc lên như một đứa trẻ giữa căn phòng chìm trong thinh lặng. Tôi giấu giếm nỗi đau của mình giỏi đến mức không một ai có thể nhìn ra nó, nhưng khi phải đối diện với mình, nhìn vào chính mình trong gương, nỗi đau ấy lại xộc lên khóe mắt, cay đã từng có một mối tình khờ những năm tôi còn rất trẻ. Những năm ấy, có một chàng trai luôn ở bên cạnh quan tâm và dõi theo tôi. Hẳn là khi yêu thương một cô nhóc chưa có nhiều suy nghĩ, anh đã phải rất mệt mỏi và phiền lòng. Nhưng anh chưa bao giờ ngừng yêu thương tôi. Tình cảm ấy với tôi cũng là thứ tình cảm đáng trân trọng nhất, vốn dĩ sẽ kéo dài, kéo dài mãi, cho đến lúc tôi trưởng rồi chuyện gì đó đã xảy ra, chúng tôi không còn bên nhau nữa. Cái cách mà tôi đón nhận sự đổ vỡ bình thản như thể quên đi một vết cắt vào tay đang chảy máu. Chỉ là đau thôi mà, có cảm nhận gì được nữa đâu!Thế rồi tôi cố gắng để quên đi, để vùi lấp một người ở trong quá khứ. Những năm tháng đầu tiên tôi đã làm rất tốt, với sự kiêu hãnh của một đứa con gái sau thất bại tình đầu, với sự bướng bỉnh đến khó tin, tôi quên đi anh một cách nhanh chóng. Nhưng cho đến những ngày gần đây, hình như tôi làm điều ấy không còn tốt nữa. Chỉ cần một chút ký ức lướt qua cũng khiến tôi run người và bật khóc ngon vẫn nhớ anh, da diết như những ngày còn yêu anh!2. Thật ra, nếu từ sau khi chia tay, anh không xuất hiện một lần nào nữa trong cuộc sống của tôi thì có lẽ mọi chuyện đã khác. Nhưng thỉnh thoảng anh vẫn xuất hiện. Vốn không phải là sự xuất hiện bất ngờ, nhưng thầm lặng đến khó tin. Vẫn là khi tôi cần, anh đến. Phải, anh luôn có mặt đúng lúc mà tôi cần anh nhất, đến mức dù tôi có là một đứa ngang ngạnh và bướng bỉnh đến đâu chăng nữa cũng không thể từ chối sự giúp đỡ từ anh. Bởi ngoài anh, tôi còn biết bấu víu vào đâu nữa?Tôi nhớ, sau khi chia tay anh, tôi vẫn chỉ là một con bé mười tám tuổi, thi đỗ đại học và bắt đầu một cuộc sống tự lập mới. Sau đó vài ba tháng, tôi được tán tỉnh, được theo đuổi, như một cách ngông cuồng để tự tin rằng chỉ cần yêu một người khác, tôi có thể sẽ quên được anh, mãi mãi. Tôi nhận lời yêu, có một người ở bên cạnh, có một người quan tâm chăm sóc và không cho tôi nhiều khoảng thời gian trống để nghĩ về anh nữa. Tôi vẫn nghĩ rằng khi người ta đã bị cắt lìa sợi dây của định mệnh, thì dù có sống chung dưới một thành phố, hít thở dưới một bầu trời, cũng sẽ không dễ dàng gì để có thể gặp lại nhau lần sau nữa. Vậy mà chúng tôi gặp nhau, thậm chí cả khi lúc bấy giờ anh đang ở một thành phố khác, xa lạ và giản đơn hơn cái thế giới sống tôi vẫn luôn ôm bên mình.“Em ở đâu?”“Trời tối rồi, ngồi yên ở đó nhé, đừng đi đâu cả!”…Lần đó tôi bị lạc, trước khi bị lạc tôi bị rút mất ví tiền đeo bên ngoài. Tôi trở thành một con bé thảm hại, loanh quanh trong cái thế giới sống chật hẹp của mình. Tôi không đủ can đảm để gọi cho người yêu mới, tôi sợ sẽ bị mắng một trận vì tội bất cẩn. Thế là tôi ngồi khóc ngon lành tại một điểm chờ xe bus. Tôi cứ ngồi đó với mắt mũi lấm lem mà đầu óc trống rỗng, không định hình được mình sẽ làm gì tiếp theo. Ngớ ngẩn là tôi đã nhắn tin cho anh, chỉ để nói rằng tôi bị lạc, và rồi anh xuất Lên xe đi nào! Trời lạnh lắm, anh đưa em về!Cho đến khi đến gần bên cạnh, nhìn vào đôi mắt anh, nhìn thấy những đường nét thân thuộc, tôi vẫn chưa thể tin rằng anh bỏ tất cả để đến bên tôi. Trời mưa phùn và lạnh, cái rét cứa vào da thịt, tôi ngồi phía sau nghe gió thổi thốc. Hình như đó là lần đầu tiên tôi gặp lại anh kể từ sau khi chia Tôi giống như một đứa ngốc, luôn đi phủ định những gì đang diễn ra trong hiện tại của mình. Sau lần được anh giúp đỡ đưa về nhà, tôi tự nhủ sẽ không bao giờ làm phiền anh nữa. Kể cả chỉ nhắn tin trò chuyện với anh cũng không. Thực tế là sau khi chia tay, chúng tôi vẫn nói rằng sẽ tiếp tục mối quan hệ bạn bè, nghĩa là vẫn trò chuyện, vẫn liên lạc chứ không hẳn là cắt đứt tất cả. Nhưng tất nhiên tôi là đứa không chấp nhận được điều đó. Vì tôi còn yêu anh, nên tôi không thể tiếp tục làm bạn với anh. Còn anh thì vẫn kiên trì và nhẫn nại làm bạn với một đứa như tôi. Có vẻ như anh sợ tôi bị sốc sau chuyện chia tay đó, nên anh vẫn còn bên cạnh hình như tôi lại là một đứa không giỏi lắm trong việc thực hiện lời hứa của chính bản thân mình. Một lần khác, tôi lại tiếp tục gặp rắc rối. Lúc bấy giờ tôi đã trở về là một đứa độc thân, không còn bất kỳ chàng trai nào bên cạnh. Trước khi mọi chuyện xảy ra, anh đã gọi cho tôi và hai chúng tôi có một cuộc trò chuyện khá lâu. Chúng tôi tôn trọng nhau, tôn trọng cả quá khứ và tôi thì vừa đủ lớn hơn một chút để không tiếp tục chặn các cuộc gọi từ anh. Tôi nghĩ đơn giản rằng nghe một cuộc điện thoại hay trả lời một tin nhắn của anh thì cũng không thể làm phiền anh thêm mà tôi sai rồi. Ngày hôm ấy tôi xấu hổ đến mức muốn lập tức biến mất. Ánh mắt anh nhìn tôi vẫn trầm lặng và ấm áp như những ngày đầu tiên, chỉ có tôi là đổi khác, thấy mình trở nên xấu xí, nhỏ bé và vô cùng tệ hại khi tiếp tục làm phiền đến cuộc sống của Em có lạnh lắm không?- Anh có đi nhanh quá không?Anh luôn hỏi những câu hỏi như thế khi tôi ngồi ngoan ngoãn phía sau xe. Quả thật là tôi không đủ can đảm để trả lời bất cứ câu hỏi nào của anh cả. Tôi vẫn chỉ thấy mình là một đứa tệ hại và xấu xa. Tôi cảm thấy như mình lợi dụng anh hết lần này đến lần khác mặc dù anh thì không cho là Tại sao anh phải giúp em? Anh không thấy em làm phiền anh à?- Đừng hỏi nhiều nữa, ngủ đi!Tôi thu hết can đảm để nhìn vào mắt anh và nói. Tôi có cảm giác chỉ cần anh nói ra một câu trả lời nào đó thôi thì cũng khiến tim tôi như vỡ toác ra. Tôi vẫn nhớ rất rõ mỗi lần chạm mặt anh, hầu hết đều có cảm giác tim đập nhanh hơn bình thường, má đỏ hồng hơn bình thường, nhưng không phải là yêu thương hay hạnh phúc, mà là sợ hãi và xấu hổ. Tôi sợ mình sẽ lại một lần nữa đi vào con đường cũ, và mang cảm giác tội lỗi khi hết lần này tới lần khác làm phiền đến cuộc sống của Cho đến khi tôi đủ lớn, đủ trưởng thành và đủ chín chắn để tự lập, rốt cuộc trước mặt anh, tôi cũng chỉ là một đứa nhóc khó chiều. Tôi có thể sống một mình, thay vì sợ bóng tối và sự cô độc thì tôi lại bấu víu vào chúng để làm bạn, để khiến cho mình không cảm thấy bị bỏ rơi. Tôi cũng không gà mờ đến mức phải lạc đường lên xuống nữa. Có lẽ cuộc sống của tôi cũng giản đơn hơn nhiều, những cung đường đi đơn thuần là đến trường và về nhà, cảm xúc cũng bị mai một dần, sống lặng lẽ và rải rác những mảnh buồn cho những ngày gió thổi. Với những gì đang diễn ra ở hiện tại, tôi vẫn nghĩ mình có thể tách hẳn ra khỏi cuộc sống của anh rồi, sẽ không còn bất cứ lần nào làm phiền đến anh nữa. Bởi đằng sau những lần gặp gỡ ngắn ngủi ấy, tôi cứ thấy mình lem nhem như một con mèo bị ướt nước. Ướt sũng, mắt môi đều ướt sũng, và tim thì nấc lên từng hồi. Có thể tỏ ra mạnh mẽ trước mặt anh, nhưng như tôi đã nói, khi đối diện với chính mình thì tôi cũng chỉ là một đứa không giỏi lắm trong việc lừa dối bản thân mình.“Này, ra Q café nhé? Lâu lắm không gặp rồi!”Cái hẹn đột ngột của bạn thân làm tôi hơi khó nghĩ. Sau khi loay hoay đủ mọi thứ, tôi trả lời không đến được.“Hay là gọi anh ấy đến đón cậu nhé?”Có lần anh đã gặp bạn tôi, rồi họ cũng trở nên quen biết nhau. Tôi vẫn luôn cố gắng lánh xa cuộc sống của anh nên cũng không hỏi han gì nhiều. Chỉ biết rằng giữa tôi và anh có thêm một người bạn chung, vậy bỏ quên điện thoại khi đi ra ngoài, về nhà mới bắt gặp tin nhắn ấy, cũng bỏ quên hai cuộc gọi nhỡ từ số của anh.“Em đang ở đâu?”“Anh qua đón nhé?”“Không cần nhưng mà nữa đâu, chuẩn bị đi, anh qua đón bây giờ!”Nói rồi anh tắt máy, nhanh đến mức tôi còn không kịp chuẩn bị lời để từ chối. Tôi luôn bị ám ảnh những lần mình vô ý chạm vào cuộc sống của anh. Nhưng tất nhiên, tôi cũng biết rằng, dạo gần đây nỗi nhớ anh ùa về nhiều hơn trước, việc nghe thấy giọng nói của anh, gặp lại anh sau rất nhiều ngày cố gắng để lánh xa… có đôi chút khác lạ. Tôi sợ một điều vô cùng đơn giản, đó là sợ mình một lần nữa yêu Một lần khác, tôi theo anh đến một nơi có bạn bè anh ở đó. Giữa chúng tôi vẫn là một mối quan hệ không thể gọi tên được. Tôi cũng không cố gắng đẩy anh ra xa mình nữa, cũng không cố gắng đến gần. Chỉ đơn giản là có thể gặp nhau đôi lần, kể cho nhau nghe những câu chuyện trôi qua trong cuộc sống. Mọi thứ vẫn nhẹ nhàng nhất có thể, như một cách để không làm cho quả bong bóng tình cảm vỡ tung. Tôi biết, tôi sợ hãi chứng kiến quả bong bóng vô hình ấy bị vỡ, tim tôi chắc sẽ xuất hiện nhiều vết xước hơn nữa. Thật ra, khi không thể thành thật với tình cảm của chính mình, thì nỗi đau đã trở thành câu trả Thật sự thì tớ thấy không thích cậu lắm! Cậu có biết vì sao không?- …- Vì cậu bắt ông anh tớ phải chờ những năm năm! Suốt năm năm đó, ông ấy không yêu ai, không có bất kỳ mối quan hệ với ai. Đến việc yêu cậu cũng bị cậu xua đuổi. Cậu nói xem, có tội ông ấy không?Tôi ngỡ ngàng giữa những lời trách cứ. Một người bạn của anh cầm một chén rượu đầy, đặt vào tay tôi, nói rằng tôi buộc phải uống hết chén rượu ấy vì đã làm anh quá khổ sở. Tôi quay sang nhìn anh, anh chỉ mỉm cười, đỡ lấy chén rượu từ tay tôi, tự mình chạm vào cốc của người kia và uống Thật ra…Tôi bắt đầu lí nhí, hơi nóng từ những ồn ã xung quanh, từ những cặp mắt soi mói mối quan hệ giữa chúng tôi. Tôi cảm thấy mình trở nên nhỏ bé và tệ hại, tình cảm của mình cũng trở nên nhỏ bé và đáng Cậu có biết năm năm trước, ai là người nói chia tay trước không? Là anh ấy chứ không phải là tớ. Tớ… không cho phép mình đuổi theo người đã nói chia tay với mình. Nhưng mà… Cũng là anh ấy, lúc nào cũng ở bên cạnh quan tâm, lo lắng cho tớ, nhưng chưa bao giờ cho tớ biết! Năm năm qua, tất cả mọi người đều biết anh ấy yêu tớ, nhưng tớ thì lại không được biết điều ấy. Có phải là lỗi của tớ không?Nước mắt tôi vỡ òa trên hàng mi, chảy dài trên má bỏng rát. Mọi người im lặng. Tiếng nấc của tôi nghèn nghẹn, chìm nghỉm giữa những tạp âm láo nháo của một quán ăn ven đường. Tôi đã giấu mình quá lâu, giấu đi tình yêu của mình quá kỹ. Việc tiếp tục gặp lại anh và bình thường mối quan hệ với anh đã là một sự cố gắng quá sức tưởng tượng. Vậy mà tôi không thể đóng cho tròn vai diễn, rốt cuộc thì trước mắt anh, tôi vẫn là con bé yêu anh khờ dại, ngốc nghếch và đáng thương hại. Tôi luôn luôn yếu đuối một cách đáng xấu hổ như thế trước tình yêu của mình…Trong khi tôi còn mải mê đuổi quanh những ngày tháng quen anh từ trong quá khứ. Có không ít lần tôi chạy trốn khỏi anh, lánh xa anh, nhưng ngay sau đó lại về vùi mình trên giường và khóc nấc. Vốn dĩ biết yêu anh là khổ, nhưng vẫn cố chấp để yêu, rồi lại vụng về cất giấu tình yêu ấy đi thật kỹ càng, gói ghém lại trong một cái hộp vô hình mà chỉ khi có một mình mới dám lôi ra ngắm Ngoan nào, đừng khóc. Anh yêu em vội vàng lau đi nước mắt lem trên má tôi, tiếng gọi rất nhỏ, vỗ về cũng rất nhỏ, chỉ vừa đủ cho tôi nghe thấy. Đó là một trong những lần hiếm hoi anh nói rằng anh yêu tôi, nhưng khi nói câu ấy, trong đáy mắt anh ngập lên những tia hy vọng, lúc ấm áp gần gũi, lúc lại xa xôi dịu vợi. Tôi vẫn trốn tránh ánh mắt ấy mỗi lần gặp anh, cuối cùng cũng tình nguyện mà chìm vào ánh mắt ấy nhiều hơn một điều mà tôi học được từ trong mối quan hệ giữa chúng tôi không đơn thuần là tình yêu được thể hiện qua lời nói, mà còn là những hy sinh thầm lặng, là sự nhẫn nại đến khó tin, là sự chờ đợi gần như vô vọng. Có những thứ dù không thể hiện ra bên ngoài thì vẫn đủ sức để làm rung động trái tim của người còn lại, chỉ cần thật tâm yêu thương nhau. Và có lẽ vì những điều giản đơn ấy, tôi nhận ra tình yêu là thứ không thể cắt bớt, không thể trốn chạy, càng không thể san sẻ cho một ai đó trở về bên anh với trái tim nhiều mâu thuẫn. Một lần nữa, tôi trở về yêu anh!Tác giả Hạc Xanh Thể truyện Tình Yêu, Thanh Xuân, Tổng Tài. Tác giả LiLi04. Cập nhật Thứ năm hằng tuần.! Coupe Lâm Gia Kiệt - Diệp Ngọc Y ....vốn nghĩ mọi thứ sẽ rất bình yên cho đến khi tốt nghiệp cấp ba, nhưng dù Diệp Ngọc Y có tính cũng không bằng duyên tính. Bất ngờ số phận đưa đẩy cho cô gặp được anh, một cậu thanh niên trai tráng nhưng lại kém tuổi cô. Và rồi sau đêm trăng sáng rực và sao đầy trời ấy, anh đã chân thành tỏ bày tình cảm với cô, cũng từ đó mối tình đầu day dứt chị ơi, anh yêu em chính thức được bắt đầu.... [...]Truyện này do LìLì 04 cho phép NovelToon đăng tải, nội dung chỉ là quan điểm của bản thân tác giả, không thể hiện lập trường của NovelToon   "Không có thành công nào trở thành tuyệt đối nếu chưa từng trải qua thất bại. Không có tình cảm nào vững chắc nếu chưa từng bị xao động, lung lay. Tình yêu là vậy! Đôi lúc con người bị lạc lối bởi những thứ cảm xúc mơ hồ. Nhưng rồi, nếu 2 trái tim đủ đầy tình cảm thì sẽ vẫn tìm về với nhau và mãi thuộc về nhau mà thôi!... *** Anh thoáng qua cuộc đời nó như một cơn gió nhẹ. Cơn gió ấy tuy không đủ mạnh để làm lay động một trái tim, nhưng nó đủ ấm và đủ mát để xoa dịu một tâm hồn! Anh và nó biết nhau từ cấp 3, anh trên nó 1 lớp. Nói đúng ra anh chính là mối tình đầu của nó, người mà nó thầm thương trộm nhớ suốt 4 năm qua. Anh học Toán nên rất giỏi, thân hình thì không được cao to sáu múi nhưng cũng đủ làm xao xuyến bao trái tim. Nó thích anh không phải vì anh là hotboy này nọ. Sức hút đặc biệt mà anh khiến cho nó phải lén lút nhìn trộm anh vào những buổi ra chơi chính là hình ảnh một chàng trai vô cùng quyến rũ và đáng yêu khi chơi bóng chuyền – môn thể thao mà nó rất thích xem. Tìm cảm tuổi học trò lạ lắm, nó không mãnh liệt và cuồng nhiệt, nhưng nó lại rất nhẹ nhàng và ngọt ngào, dù chỉ là đơn phương! Rồi nó bắt đầu được tiếp xúc với anh thông qua một người bạn. Nó cảm thấy hạnh phúc hơn khi anh cũng thích môn thể thao mà nó đam mê, là cầu lông. Hạnh phúc hơn nữa là nó được đánh chung với anh dù chỉ là đối thủ, vì nó không dám đến gần anh, nó sợ không kiềm chế được cảm xúc. Và rồi những lần nó vô tình, đôi lúc là cố ý đánh trúng anh, nó thích lắm, thích vì mỗi lần như vậy anh đều nhìn nó và cười rất dịu dàng. Những buổi chiều cứ thế trôi qua, nó chưa kịp tận hưởng hết sự ngọt ngào ấy thì anh đã ra trường. Đến phút cuối nó vẫn không dám thổ lộ với anh. Hành động chủ động nhất mà nó làm chỉ là kết bạn facebook để âm theo dõi cuộc sống của anh mà thôi. Nó khờ thật, ngốc thật, đến bây giờ nó mới nhận ra và hối tiếc thì đã quá muộn. Thế là mối tình đầu ấy trôi qua và mãi là một miền kí ức đẹp trong nó. Anh thì đã học ở Sài Gòn, còn nó vẫn học ở đây. Lên đại học, nhiều mối quan hệ hơn, nhiều sự trải nghiệm hơn, tiếp xúc với nhiều người hơn, nhưng không hiểu sao nó vẫn không quên được anh. Cho đến một ngày, người ấy xuất hiện. Người ấy mang lại cho nó một sức sống mới, một luồn gió mới len lỏi vào cuộc đời của nó. Nó bắt đầu hẹn hò và bắt đầu hạnh phúc. Người ấy của nó tuy không hoàn hảo như mẫu người lý tưởng trong đầu nó, nhưng người ấy lại có một sức hút rất đặc biệt khiến nó xao động – rất giống anh. Giống từ dáng đi đến sở thích, sở trường và cả những thói quen. Và điều đặc biệt hơn của người ấy khiến nó phải "đổ" chính là cái tính cách nắng mưa thất thường giống y chang nó. 2 đứa liên tục cãi nhau vì những chuyện trên trời dưới đất, và tất nhiên người đầu hàng trước không bao giờ là nó rồi! Nó hạnh phúc vì điều đó. Cần Thơ – một đêm mưa tầm tã. Nó nằm tự kỉ ở nhà vì người ấy của nó hôm nay phải về quê nghỉ Tết và ... 2 đứa đang giận nhau. Nó đang vu vơ suy nghĩ về người ấy thì chợt facebook báo tin nhắn, là anh. Tại sao anh lại nhắn cho nó? Tại sao lại là lúc này? Tại sao bấy lâu nay anh không nhắn?... Hàng loạt câu hỏi xuất hiện trong đầu nó. Nó mở tin nhắn và xem, thì ra anh đang có việc liên quan đến chuyên ngành cần nó hỗ trợ. À, ra là vậy! – Nó cảm thấy vừa vui vừa lạ. Sau cuộc trò chuyện hôm đó thì nó và anh bắt đầu nhắn tin thường xuyên hơn. Bên cạnh những câu hỏi thăm sức khỏe, 2 người cũng còn chia sẻ cho nhau về công việc và cả tình cảm nữa. Anh đã có người yêu và nó cũng vậy. Nhờ đó mà 2 người cảm thấy khá thoải mái hơn và nói chuyện như 2 người bạn thân. Anh vẫn vậy, vẫn ấm áp và đáng yêu như xưa. Đang nhắn tin với anh thì người ấy gọi nó. Lần này cũng vậy, người ấy luôn là người thua cuộc. Nó và người ấy nói chuyện với nhau thật lâu vì nó nhớ người thương của nó mà! Nhưng không hiểu sao nó lại không kể cho người ấy nghe về anh – mối tình đầu đơn phương của mình. Một ngày, anh nhắn với nó Tết này sẽ về. Nó vui lắm vì sẽ gặp được một người "bạn" mà nó đã từng thích, nhưng nó cũng cảm thấy ngại ngùng vì sẽ như thế nào nếu gặp anh. Người ấy của nó ở quê nên 2 đứa chỉ có thể nói chuyện và nhắn tin bằng điện thoại vào mỗi tối. Nó nhớ và muốn gặp người ấy lắm nhưng không được. 2 đứa quen nhau chưa đầy 1 năm nhưng chỉ được gặp nhau vào mỗi học kì, quê người ấy ở xa nên mỗi khi được nghỉ thì phải về quê với gia đình. Biết làm sao được, cố gắng thôi vì tình yêu mà! Anh đã về, vào dịp trường cấp 3 tổ chức Hội chợ xuân. Anh rủ nó đi cùng anh. Nó hơi bất người vì lời đề nghị đó vì trước giờ anh thường không thích những chỗ ồn ào. Tết rồi mà ở nhà thì chán lắm, sẵn dịp được thăm trường cũ, gặp lại bạn bè, đặc biệt là được ăn ngon nữa – nghĩ vậy nên nó liền đồng ý. Buổi tối hôm đó rất vui, gặp lại rất nhiều bạn cũ, ăn nhiều đồ ăn ngon và vui hơn là nó đi cùng anh, vì anh đẹp trai mà! Anh đưa nó về nhà. Ngồi trên xe máy, anh chở nó vòng quanh công viên hóng mát và kể cho nó nghe về những kỉ niệm cấp 3. Nó tận hưởng làn gió mát và ngân nga vài khúc hát "ghét con tim em đang thuộc về ai, mà sao chẳng thể nào nghe lười em, ...". Chợt nó như đóng băng lại khi anh tiết lộ cho nó một bí mật. Anh nói với nó rằng "Thật ra lúc đó anh rất thích em, nhưng anh sợ em không thích anh và anh sợ nếu anh nói ra thì chúng ta sẽ không chơi chung với nhau nữa!" Nó có cảm giác như mọi thứ xung quanh nó bỗng ngưng đọng lại. Giờ chỉ còn câu nói "anh thích em" văng vẳng xung quanh nó. Cảm xúc gì đây? Nên như thế nào mới đúng đây? Mình có nên nói ra bí mật cho anh nghe không? .... Có vẻ mỗi lần bối rối thì trong đầu nó luôn hiện ra hàng loạt những câu hỏi khó mà trả lười được. Nó khẽ cốc nhẹ vào nón bảo hiểm anh và nói "Hihi, em cũng vậy!". Câu nói tưởng chừng như đơn giản nhưng lại cũng chứa cả một bí mật. Không cần biết anh có hiểu không nhưng đối với nó, được nghe anh thổ lộ và đã thổ lộ cho anh nghe là nó cảm thấy nhẹ nhõng hơn rồi. Gánh nặng vô hình theo nó suốt 3 năm liền giờ đây đã được trút bỏ. Nó thở phào nhẹ nhõm. Tuy hơi muộn nhưng ít ra cũng đã biết tình cảm của anh dành cho nó. Nó vui và bất giác nó quên đi người ấy. Về đến nhà, nó vẫn còn xao xuyến với những câu nói của anh. Người ấy nhắn tin "Trời lạnh rồi nhe, mặc ấm vô. Bị cảm là khổ tui nữa!". Và anh cũng nhắn tin cho nó "Ngày mai chúng ta hẹn hò một ngày thôi được không?". Xem tin nhắn của cả 2 khiến nó càng rối bời hơn nữa. Nó không biết tình cảm của nó đang thuộc về ai, đang như thế nào? Nó thương người ấy nhưng nó lại rung động với anh. Chầm chừ mãi nó mới trả lời tin nhắn. Gửi người ấy "Biết rồi, không bệnh đâu! Cho tui một ngày không nhớ mấy người nhe!". Người ấy im lặng. Gửi anh "Mình yêu nhau một ngày thôi anh nhé!". Anh trả lời "ok! Một ngày thôi!". Ngày hôm ấy, anh và nó hẹn hò. 2 người cùng dạo quanh thành phố, cùng xem phim, cùng đi ăn, cùng trò chuyện, ... Đi đến những nơi mà những cặp đôi mới yêu thường đi. Rồi nắm tay, rồi im lặng ngắm nhìn nhau, và rồi chào tạm biệt nhau bằng một nụ hôn nhẹ lên trán nó. Một ngày thật tuyệt, một ngày để bù đắp lại những kí ức đầy hối tiếc của cả anh và nó. Anh chào tạm biệt nó để trở về với cuộc sống hiện tại của cả 2. Ngày hôm ấy sẽ trở thành một kỉ niệm đẹp được xếp ngăn nắp vào một góc nhỏ xinh xắn trong tim của anh và nó. Thật sự! Kỉ niệm đó rất đẹp! Rất đẹp! Anh và nó vẫn là bạn của nhau! Tối đó, nó chủ động nhắn tin cho người ấy "Quên xong rồi! Cho tui nhớ mấy người lại nhe!". Người ấy trả lời "Tưởng quên luôn rồi chứ! Đừng như vậy nữa được không? Tui sợ mất mấy người lắm!" Nó trả lời "Xin có một ngày thôi mà! Hứa! Sau này không làm vậy nữa đâu!" Người ấy "Ngoan! Thương lắm rồi! Phải nhớ tui bù lại ngày hôm nay nghe chưa! Giờ đi ngủ đi, thức khuya nổi mụn lại khổ tui!" Nó "Ừ! Ngủ đây! Mai phải gọi nha!" Người ấy "Hứa!" Cuộc trò chuyện chấm dứt khi nó chưa kịp đánh răng, đang cầm điện thoại mà đã lăn ra ngủ say mê. Sáng hôm sau là một ngày đẹp trời, đầy nắng và gió, có cả chút se lạnh của tiết xuân. Lúc này đây, nó không thấy lạnh, mà ngược lại, nó cảm thấy rất ấm, ấm áp vô cùng! Vừa tỉnh dậy nó đã gọi cho người thương của nó! Đây là một đoạn ngắn được trích ra từ một truyện dài. Tôi hỏi giống hệt như một thằng khờ. Thứ âm thanh nức nở của con nhỏ chẳng hề mang một chút dỗi hờn nào hết cả. Con nhỏ khẽ ngẩng mặt lên nhìn tôi, cái nhìn âu yếm và dịu dàng nhất tôi từng thấy trên đời. Nước mắt vẫn vương đầy trên mắt nhỏ, nhưng nhỏ không khóc nữa. Bàn tay nhỏ đưa lên gương mặt tôi, vuốt ve thật nhẹ. Giọng nhỏ lạc đi – Em lúc nào cũng yêu anh hết cả, đồ khờ! Nhỏ Thư nằm im lặng bên cạnh tụi tôi, cái tay khẽ choàng lên lưng tôi, xiết nhẹ. Tôi quay người lại, tính ôm luôn nhỏ vào lòng, nhưng đôi tay nhỏ khẽ gạt tôi ra. Mắt con nhỏ cũng đang ướt rượt – Anh ôm Mỹ Anh đi. Không phải thứ giọng điệu hờn ghen hay giận dỗi, con nhỏ nói với tôi câu đó bằng tất cả sự chân thành. Trong một thoáng, tôi hoảng hốt nhận ra một điều gì đó khủng khiếp sắp xảy ra. Tôi nhỏm dậy, nhìn chằm chặp vô gương mặt nhỏ Mỹ Anh. – Có chuyện gì em giấu anh phải không, Mỹ Anh? Gương mặt con nhỏ hiện ra một vẻ đau đớn, nhưng chỉ thoảng qua trong giây lát. Nhỏ nhoẻn miệng cười, vỗ nhẹ lên má tôi – Anh lại nghĩ bậy bạ gì vậy Long? Người em như vầy, còn giấu được anh gì nữa! Nhỏ bẽn lẽn ngó tôi, cái thân hình vẫn còn chưa kịp mặc đồ nhào vô lòng, cái tay nhéo nhẹ vô hông. – Anh còn nghĩ bậy bạ nữa, em nhéo anh tới chết luôn đó. Thôi anh về đi, ở trong này cũng lâu rồi đó, coi chừng người ta biết. Thiệt tình con nhỏ không nhắc, tôi cũng quên khuấy mất. Đây là trại cai chớ đâu phải khách sạn hả trời! Dễ chừng từ lúc tôi vào đây với 2 con nhỏ, phải cỡ 1 tiếng đồng hồ đã trôi qua. Mua xe cũng chỉ mua được có mức độ, chưa tính đám ăng ten phía ngoài có thể bẩm báo tới tận ban quản lý. Tôi luống cuống bận đồ vô, ngó ra cửa sổ. Thất hiệp Đồng Nai vẫn đang lượn lờ ngoài cửa, gương mặt chán nản tới cùng cực. Tôi kêu nhỏ Thư vén tấm màn che, buộc chiếc khăn mặt lên trên cửa sổ. Đám thất hiệp nhìn thấy ám hiệu, lập tức lục tục kéo vô làm nhiệm vụ lần hai. Chân tôi bước ra tới gần cửa, con nhỏ Mỹ Anh lại nhào tới, ôm lấy tôi chặt cứng. Tôi nghe sau lưng mình nóng hổi, trên bờ vai lại ướt đầm nước mắt. Sao trong lòng tôi nghe hẫng hụt quá xá, thứ cảm giác giống như bị mất hết trái tim, mất hết ruột gan, chỉ còn lại cái vỏ bên ngoài. Tôi xoay người lại, ôm con nhỏ vào lòng, thì thầm – Dù có chuyện gì đi nữa, anh sẽ không bao giờ để mất em! Mắt nhỏ ướt đầm. Giọng nhỏ nghẹn ngào vang lên bên tai tôi – Hôn em lần nữa đi anh! Tôi cúi đầu xuống, hôn lên đôi môi đang run rẩy. Nụ hôn mặn đắng. Nước mắt của nhỏ chảy tràn xuống bờ môi, hay bởi đó là hương vị thật sự của khổ đau và mất mát? Tôi không hiểu nữa. Chỉ thấy đôi môi của nhỏ ngậm chặt môi tôi, tha thiết và không nỡ xa rời. Nhưng, sau nụ hôn, con nhỏ bình tĩnh lại rất nhanh. Tay nhỏ khẽ quẹt lên mắt, gương mặt lại hiện một nét cười – Thôi anh về đi, tội mấy ảnh quá! Đứng chờ tụi mình hoài à! Tôi cũng hơi mắc cỡ. Đám thất hiệp Đồng Nai dễ chừng đang đem tôi băm vằm tới cả ngàn lần trong suy nghĩ rồi chứ chẳng chơi. Tôi nhìn hai con nhỏ, nhoẻn miệng cười, lách nhẹ ra ngoài cửa. Nghe tiếng nhỏ Mỹ Anh còn vọng lại đằng sau – Anh ăn cơm trước đi nha, em với chị Thư có chút chuyện. Lão già ngó tôi chằm chằm, la – Mày không lấy cơm ăn đi, tính để tao bưng cho mày hả? Tôi ngồi nghệt mặt. Tới bữa rồi mà sao hai con nhỏ chưa chịu ra ăn. Lão già dịch chép miệng, nhỏm người coi bộ tính đi lấy cơm cho tôi thật chớ không phải giỡn. Tôi lật đật ngăn lão lại, nhăn nhó – Được rồi, được rồi, anh cứ như là ... má em vậy đó! Lão già dịch coi bộ cũng chẳng thèm để ý tới cái câu nói của tôi. Gương mặt cô hồn của lão thoáng đần ra, cái đầu gục gặc – Vậy đi lấy cơm mà ăn lẹ đi, đứng xớ rớ đó tao đập à nha! Tôi bưng bo cơm đầy tú hụ để trước mặt, con mắt vẫn chăm chăm ngó về phía phòng nữ. Lão già dịch lại giục – Lấy cơm rồi không ăn, tính để tao đút cho ăn hả? Cái tay lão dứ dứ, làm bộ như muốn lấy cái muỗng đút cơm cho tôi vậy. Tôi lại lật đật gạt tay lão ra, đưa muỗng cơm xúc vô miệng, mặt mũi nhăn nhó. Để 2 con beo đút cơm cho ăn còn nghe được, để lão già dịch làm vậy chắc mai tôi đeo nguyên cái bao tải vô mặt quá. Miếng cơm nhai còn chưa hết, bóng con nhỏ Thư luống cuống chạy về phía tôi, cái miệng nhỏ hét lớn – Anh Long, qua đây đi anh! Trong cái khoảnh khắc ấy, trái tim tôi nhói lên một thứ đau đớn mơ hồ nhưng bén ngót. Tôi bật dậy, lao như bay về phía nhỏ. Trước phòng nữ, con nhỏ Mỹ Anh đang níu chặt lấy cánh cửa không chịu rời tay, mặc cho hai nhỏ bảo vệ nữ kè 2 bên ra sức giằng ra. Đôi mắt nhỏ ướt đầm khi thấy bóng tôi. Giọng nhỏ lạc đi – Anh phải ráng vui vẻ nha Long. Em đi giờ nè! Lòng tôi như nát vụn ra từng mảnh. Không phải tại con nhỏ sắp về, mà tại những lời con nhỏ nói với tôi không hề giống với cách người ta nói với nhau lời tạm biệt. Trong thứ âm thanh đó, tôi nghe thấy rõ cả nỗi đau đớn bị dồn nén và vỡ tung ra. Tôi nhìn cái bóng con nhỏ đang bị đám bảo vệ kéo đi muốn rách mắt, cái chân dợm chạy lên đuổi theo giằng nhỏ lại, nhưng một cánh tay gầy guộc đã bám lấy vai tôi, kéo lại. Giọng lão già dịch trầm ngâm bên tai – Mày để con nhỏ đi đi. Tôi đứng khựng lại, nước mắt cũng tuôn ra nghẹn đắng. Tôi không hiểu vì sao mình khóc, nhưng thứ linh cảm bất chợt nhói lên trong tôi khiến tôi như muốn gục ngã. Tôi hướng về phía con nhỏ, thét lạc giọng – Anh nhất định sẽ kiếm được em! Con nhỏ ngoái đầu ngó lại phía tôi. Ánh mắt nhỏ nhìn tôi thật âu yếm, dịu dàng nhưng sao tôi còn thấy cả sắc màu tuyệt vọng. Bóng con nhỏ khuất sau cánh cửa, tôi nghe trong lòng mình như có cả trăm mũi kim nhọn hoắt đâm vô. Đau nhói. Lão già dịch khoác vai tôi vỗ nhẹ, thở dài. Con nhỏ Thư im lặng tiến tới sát cạnh tôi, bàn tay nhỏ nhẹ nhàng cầm lấy tay tôi, nắm chặt. Tôi gượng gạo nhìn nhỏ, nghe sống mũi cay cay khi thấy trong đôi mắt nhỏ cũng đang nặng trĩu nỗi buồn. Lão già dịch bá vai tôi quay trở lại phòng ăn, cái giọng du đãng lại hét lên chói lói, hướng về đám học viên hiếu kì đang xúm đông xúm đỏ ngó tôi – Lo ăn đi, ngó cái gì. Mắt tụi bay hết xài rồi hả? Đám học viên lẹ như gió bay hết vô bàn, cắm cúi ăn. Nhỏ Thư dịu dàng nắm tay tôi kéo đi, thì thầm – Mình đi ăn đi, anh ha. Nhỏ về đời, anh phải mừng cho nhỏ chứ! Từ đợt nhỏ Mỹ Anh đi, lão già dịch coi bộ cưng tôi dữ dội. 2 ngày đầu tiên, lão thấy tôi ru rú trong phòng hoài cũng bỏ luôn mấy vụ chơi bời phá phách bên ngoài, ngồi lì với tôi nói chuyện. Trước giờ, hỏi lão chuyện tù tội trường trại khó như lên trời, nay chỉ cần thấy tôi có bộ dạng hào hứng chút xíu với thứ chuyện gì, lão mở loa hết công suất, nói tới sùi bọt mép. Ban đêm thấy tôi trằn trọc không ngủ được, lão già còn lọ mọ sang phòng Hiếu mốc lấy về mớ rượu, 2 anh em thầy trò ngồi nhậu đêm với ... mì tôm. Cái hành động của lão coi bộ chẳng giống anh đại anh lớn chút xíu nào hết trơn hết trọi, và có lẽ trong cả cuộc đời làm du đãng của lão, chưa khi nào lão đối xử với một đứa em út giống như tôi. Nhỏ Thư còn chịu khó hơn cả lão già. Mấy bữa đầu tôi làm biếng ăn, tính bỏ bo nằm khoèo trong phòng gặm nhấm nỗi đau xa con nhỏ, nhưng chưa một lần nào bỏ được hết trơn. Lão già khuyên bảo không được, bực mình nắm đầu tôi kéo xềnh xệch ra cửa, chỉ vô phía nhà ăn. Cuối bữa, nhà ăn vắng tanh, chỉ còn lác đác vài mống. Trong đó có con nhỏ Thư của tôi, gương mặt buồn bã ngồi cạnh 2 bo cơm đã bới sẵn, đợi chờ. Tôi thương con nhỏ tới muốn khóc luôn, lật đật khoác áo chạy xuống. Ngó tôi cặm cụi ăn, mắt con nhỏ lại hiện ra một tia âu yếm tới nao lòng. 2 buổi tối đầu, tối nào tôi cũng nằm bẹp trong phòng. Tôi sợ ra ngoài. Tôi sợ tôi sẽ lại nhớ con nhỏ Mỹ Anh thêm khi thấy nơi nào cũng toàn bóng hình của nhỏ. Tôi sợ những âm thanh chuyện trò ríu rít của đám beo sẽ làm lòng tôi thấy quặn đau. Và tôi ... cũng sợ gặp cả nhỏ Thư, khi mỗi lần ngồi cạnh nhỏ, một bóng hình khác lại tràn vô đầy trí nhớ... Nhưng cả hai buổi tối đó, lúc nào con nhỏ Thư cũng ngồi một mình ngoài ghế đá. Nhỏ đợi tôi. Nhỏ sợ khi tôi muốn có người trò chuyện, tôi lại không kiếm ra nhỏ được. Lão già dịch vô địch cái gì đâu, bây giờ chuyển nghề qua bảo kê cho con nhỏ. Cũng không nhớ lão mắc công đá đít bạt tai không biết bao nhiêu anh mới chân ướt chân ráo vô trại xáp lại con nhỏ tính làm quen, chỉ biết bữa tối thứ 3, lão chạy lên kiếm tôi ngán ngẩm – Tao thua mày luôn rồi đó thằng nhóc ác. Mày buồn kệ xác mày, nhưng sao mày để con nhỏ Thư bữa nào cũng chờ mày ngoài ghế đá tới tận giờ đi ngủ vậy? Đi xuống với con nhỏ ngay, tao còn ngó thấy mày xớ rớ trong phòng tao đập cho chèm bẹp! Thấy lão già nổi cơn du đãng, tôi cùng đành khoác áo, lóc cóc đi xuống. Bóng nhỏ Thư cô đơn trên chiếc ghế đá khiến lòng tôi nhũn lại. Tôi bước lại gần nhỏ, nhẹ giọng – Anh tệ quá, Thư ha. Anh tối ngày làm khổ em hoài, mai mốt anh sẽ không có như vậy nữa, em chịu không? Đôi mắt mệt mỏi của nhỏ thoáng hiện một nét cười. Tay nhỏ lùa vào lòng bàn tay tôi nghe ấm sực. Giọng nhỏ dịu dàng – Không có sao đâu anh. Chuyện này là tự em muốn vậy mà. Tôi nghe trong lòng, thứ cảm giác ấm áp cứ trào dâng. Tôi nắm đôi tay của nhỏ, ngó chăm chăm vô gương mặt mệt mỏi và lo lắng suốt mấy ngày qua, vừa tự trách mình vừa thấy thương con nhỏ tới thắt lòng. Con nhỏ nhận thấy ánh mắt quan tâm và dằn vặt của tôi, nhoẻn miệng cười – Anh nói với em là anh không như vậy nữa đó nha. Anh không giữ lời, em sẽ méc anh Ngọc để ảnh xử anh! Tôi mỉm cười. Nụ cười đầu tiên từ khi nhỏ Mỹ Anh rời trại. Tôi nhìn sâu vô mắt nhỏ, thì thầm – Anh sẽ không vậy nữa. Dù không phải vì anh, anh cũng sẽ phải làm điều đó vì em. Mấy bữa tiếp theo, nếp sinh hoạt của tôi cũng đã dần trở lại bình thường. Tới bữa, tôi xuống ăn cùng nhỏ và lão già đều đặn, dù vẫn thấy trong lòng trống trải. Tối tối, tôi lại cùng nhỏ Thư ra ghế đá ngồi trò chuyện tới khuya, đủ mọi thứ chuyện trên trời dưới bể. Nhỏ ưa kể tôi nghe những câu chuyện về nước Mỹ xa xôi, về những nơi lạ lẫm nhỏ đã đi qua. Tôi kể cho nhỏ những phong tục kì lạ, những thói quen trên khắp các vùng miền đất nước, thích thú khi thấy con nhỏ há miệng ngạc nhiên khi tôi kể về những bộ răng được nhuộm đen, cười như nắc nẻ khi biết chuyện chó mèo bị chặt đuôi khi mang về nhà nuôi chỉ là chuyện hiểu lầm người ta đo đuôi con vật bằng sợi dây, sau đó cắt đi chứ không phải cắt... cái đuôi biết ngoe nguẩy. Khoảng cách giữa tôi và con nhỏ ngày một gần hơn, những nụ hôn bất ngờ cũng đến nhiều hơn, mặc dù khi đêm về, nỗi nhớ của tôi hướng về nhỏ Mỹ Anh cũng chẳng vì thế mà nhạt phai hơn... Quãng gần một tuần sau, tôi coi bộ cũng khá hơn trước rất nhiều. Tới bữa ăn cơm cũng thấy ngon miệng hơn, tối tối xuống nói chuyện với nhỏ Thư cũng giỡn nhiều hơn. Chỉ đôi lúc tôi im lặng, khi nghe ai đó bất chợt nhắc tới con nhỏ Mỹ Anh. Nhỏ Thư cũng biết vậy, trong mỗi câu chuyện nó đều ráng hết sức để tránh nói về điều đó. Nhưng bữa nay thì không có vậy. – Nếu em ra trại trước, anh có buồn như lúc Mỹ Anh về không? Tôi ngẩn người trước cái câu hỏi đột ngột của con nhỏ. Quả thật trước giờ, tôi chưa từng có ý nghĩ đem chuyện đó ra so sánh. Nhưng nếu bắt buộc phải có một câu trả lời, tôi e là mình sẽ làm buồn cho con nhỏ đang ngồi trước mắt. Nhỏ Thư vẫn nhìn tôi, ánh mắt dịu dàng chờ đợi. Tôi thở dài – Anh không muốn nói xạo. Anh rất thương em, xa em anh cũng sẽ buồn dữ lắm, nhưng anh nghĩ không tới mức như vài bữa trước. Con nhỏ điềm tĩnh nghe, miệng nhoẻn cười – Em biết anh sẽ nói vậy. Em muốn nghe anh nói thật, chứ không cần nghe những lời nói xạo. Tôi khẽ thở phào, nhìn gương mặt nhỏ đang lộ rõ vẻ phân vân. Tay tôi quơ lấy tay nhỏ, xiết nhẹ – Bộ bây giờ, em đã nghĩ tới chuyện xa anh sao? Con nhỏ chậm rãi vuốt ve bàn tay tôi, giọng nhỏ lại – Mai mốt kiểu gì em cũng phải xa anh mà. Chỗ của em không phải ở đây. Ba mẹ em chắc cũng không đồng ý để em ở lại. Tôi nghe trong lòng, cảm giác hẫng hụt lại xuất hiện thêm lần nữa. Có điều, lần này tôi đón nhận thứ cảm giác ấy một cách tỉnh táo và điềm đạm hơn trước rất nhiều. Nhà của con nhỏ không phải tại đây, cuộc sống của con nhỏ cũng không phù hợp với xã hội này. Tôi biết tất cả những điều đó. Nhưng tại sao bữa nay, con nhỏ lại nói với tôi tất cả những điều này? Con nhỏ khẽ ngước mắt nhìn tôi, đôi mắt đầy lo lắng – Sao anh không kêu ba mẹ đưa anh qua nước ngoài sống, có phải hơn không? Tôi thở dài. Tôi đâu dính vô nghiện ngập, gia đình cũng tạm gọi là khá giả, hơn nữa chỉ có duy nhất một mình tôi. Ba mẹ tôi đã lớn tuổi, họ đâu có muốn bỏ cả gia đình, họ hàng, tất cả những mối quan hệ tại Việt Nam để bắt đầu một cuộc sống mới mà chính họ cũng không biết là sẽ hạnh phúc hay đau khổ. Tôi kêu con nhỏ – Gia đình anh khác, Thư à. Ba mẹ anh lớn tuổi rồi, anh sao có thể để ông bả ở lại một mình cho được. Con nhỏ khẽ mím chặt môi. Ánh mặt nhỏ suy tư một hồi, rồi trở thành quả quyết khi nhỏ ngồi thẳng dậy, nhìn thẳng vô tôi – Bữa nay, em muốn làm nốt việc Mỹ Anh nhờ em. Tôi nghe những lời nhỏ nói mà cảm thấy hơi choáng váng. Không phải nhỏ từng nói với tôi là nhỏ Mỹ Anh chỉ đi du học, có lẽ một năm sẽ về tới một lần? Tôi chưa hỏi địa chỉ của nhỏ, nhỏ cũng chưa biết nhà tôi nhưng kiếm ra nó từ đám quản lý học viên đâu có khó. Chính cái suy nghĩ này đã làm tôi tỉnh táo và bình tĩnh hơn trong cả mấy ngày qua. Nhưng sao giờ lại có thêm chuyện gì khác nữa đây? Nhỏ Thư bước vô phòng nữ loay hoay làm gì đó một lúc, bỏ tôi với mớ suy nghĩ rối tung. Một lát sau, nhỏ bước lại, trên tay cầm hai mẩu giấy nhỏ, giống như một tờ giấy nguyên được xé làm đôi. Nhỏ chìa trước mặt tôi một mảnh, kêu – Anh đọc cái này trước đi. Cánh tay tôi run bắn, đỡ lấy mảnh giấy từ tay nhỏ. Tôi mở ra, đập vô mắt tôi là những dòng chữ viết vội vàng "Chị nhớ nhắc ảnh thay ga gối nửa tháng một lần. Ảnh làm biếng lắm, nếu không chịu đem đi giặt, chị chịu khó giặt dùm ảnh luôn nha. Chị kêu ảnh ăn cay ít thôi, hại dạ dày lắm đó. Ảnh ăn một bữa cơm tốn quá trời ớt, chị phải ép ảnh bỏ dần đi. Còn nữa, chị đưa cho ảnh và anh Ngọc mỗi ngày một bao thuốc lá thôi. 2 ảnh hút thuốc nhiều, không có tốt. Bữa tối, chị nhớ nhắc ảnh không uống nước đá, sáng ra lại bị ho. Em nhắc hoài không được ..." Mảnh giấy còn tới hơn phân nửa, nhưng tôi đọc tiếp không có nổi. Trong từng dòng chữ như hiện ra ánh mắt, nụ cười, hơi ấm của con nhỏ tôi yêu thương nhất trên đời. Nhỏ Thư nắm lại mảnh giấy trên tay tôi, dịu dàng – Đó là thơ Mỹ Anh gửi cho em. Còn đây là của anh. Nhỏ đưa nốt miếng giấy còn lại cho tôi. Miếng giấy nhỏ xíu, chữ kín hai mặt giấy, tôi cầm mà sao nghe trên tay nặng trĩu. Bên tai, nhỏ Thư lại nhẹ nhàng – Anh đem vô phòng đọc đi ha, ở đây không có tiện. Anh khóc chỗ đông người coi kì lắm. Tôi gật đầu, nắm tay con nhỏ khẽ xiết nhẹ, chậm chạp bước lên phòng. Tôi kéo tấm mền lên tới ngang mặt, run run mở mảnh giấy còn phảng phất mùi nước hoa quen thuộc. Những dòng chữ viết vội như đang nhảy múa trước mặt tôi "Anh nè, anh không được giận em nha. Em chưa từng nói dối anh điều gì hết, nhưng lần này em không làm được vậy. Mấy lần về phép trước, không phải em đi chuyện gia đình mà là lo thủ tục. Em không định giấu anh, nhưng em sợ anh chịu đựng không có nổi. Anh khờ mà quậy dữ lắm, Long à. Em cũng không phải đi du học. Em dặn chị Thư nói với anh như vậy để anh sống trong đó được vui vẻ hơn thôi. Ba má em bắt em qua định cư hẳn, chắc quãng vài tháng sau ba mẹ em cũng sang theo. Em đã tính nói với anh ngay sau bữa về phép đầu tiên, nhưng em thấy anh thương em như vậy, em lại làm không nổi. Em sợ sau khi em đi, anh lại quậy phá nữa thì tội cho em và chị Thư nhiều lắm... Em xạo anh nhiều như vậy, anh có giận em không? Chắc không đâu ha, bởi em biết anh thương em nhiều dữ lắm. Em cũng vậy, Long à. Những ngày sống bên anh, em là đứa con gái hạnh phúc nhất trên đời. Em hi vọng cũng đã làm cho anh hạnh phúc..." Đôi mắt tôi nhòa đi. Thứ đau đớn tận sâu bên trong tâm hồn khiến trái tim tôi như bị ai bóp nghẹt. 1 năm ư, gặp lại ư, sống chung ư – sao tất cả những gì tôi hi vọng và tin tưởng đều vụt tan vỡ hệt như một cơn ác mộng. Tại sao con nhỏ lại giấu tôi điều đó? Sao con nhỏ không biết tôi sẵn sàng từ bỏ tất cả, có thể chấp nhận mọi thứ để được ở gần bên nó? "Em không khi nào muốn phải xa anh cả. Nhưng em không thể bắt anh bỏ mặc gia đình chỉ vì em. Em tin anh sẽ làm như vậy, nhưng còn ba mẹ anh tính sao đây? Anh không được trách em điều đó nha Long..." Những dòng chữ run rẩy đi trong ánh mắt của tôi. Con nhỏ vẫn luôn như vậy, hi sinh và chấp nhận mọi thứ để đánh đổi cho tôi một cuộc sống tốt lành. Nhỏ cứ lặng lẽ đi bên cạnh tôi, lặng lẽ đem lại cho tôi hạnh phúc và bây giờ, nhỏ lại lặng lẽ rời xa tôi... Tôi nghe thứ cảm giác mất mát gặm nhấm từng miếng lớn trên từng thớ da thịt, từng mảnh tâm hồn. Đau đớn, trống rỗng và bất lực. Tôi ráng lau nước mắt, đọc nốt những gì còn lại trên mảnh giấy. Trên những dòng chữ cuối cùng, nét mực của nhỏ cũng nhòe đi "Có một điều em không nói xạo anh đâu. Anh còn nhớ em đã nói bọn mình sẽ luôn ở bên nhau, đúng không anh? Anh vẫn ngồi ăn cơm em bưng tới, vẫn uống cafe em quậy, vẫn cười, vẫn vuốt má , vẫn hôn em, âu yếm em bất kể khi nào em nhắm mắt lại, anh à. Em bằng lòng như vậy. Em chỉ cần anh ngồi thật ngoan, thật khờ trong tâm trí em mãi mãi. Anh có làm được vậy không Long?" End. Nguồn Chỉnh sửa cuối 15 Tháng tám 2021 truyện voz

truyện yêu anh cho dù một thoáng thôi