Meo hay de xu ly khi muoi can rat hieu qua Meo hay de xu ly khi muoi can rat hieu qua : Chia se cac kinh nghiem xu ly trong doi song thuong ngay cung nhu trong cong viec Lay mot it muoi an co hat ngo roi thoa deu len vet can se giup ban cam thay do ngua va vet can khong bi sung tay. Mot cach khac la pha voi nuoc sach tao mot dung dich sen set Mục lục bài viết1 Thủ Thuật Hướng dẫn Ý nghĩa của truyện sự tích con muỗi Mới Nhất1.1 Video full hướng dẫn Chia Sẻ Link Tải Ý nghĩa của truyện sự tích con muỗi ? 1.1.1 Thảo Luận vướng mắc về Ý nghĩa của truyện sự tích con muỗi Thủ Thuật Hướng dẫn Ý nghĩa […] Xin chân thành cảm ơn bạn đã theo dõi nội dung về những hãng thời trang nổi tiếng việt nam của chúng tôi. #Cập #nhật #Nga #tấn #công #Ukraine #trưa #Nga #tuyên #bố #hạ #Su25 #và #MiG29 #của #Ukraine #tại #Đảo #Rắn. Tùng Phan là một nhà văn đam mê viết blog sống ở Việt Quyết định 22/2005/QĐ-BNN về danh mục thuốc bảo vệ thực vật được phép sử dụng, hạn chế sử dụng, cấm sử dụng ở Việt Nam do Bộ trưởng Bộ Nông nghiệp và Phát triển nông thôn ban hành; 22/2005/QĐ-BNN; Quyết Định; Bộ Nông nghiệp và Phát triển nông thôn Bèo cái: Trong bèo cái khi đốt lên có một loại mùi đặc trưng sẽ làm cho muỗi tránh xa vùng hun khói. Nhà có nhiều muỗi nên lấy bèo khô đốt hun khói, muỗi sẽ sợ và bay ra ngoài. Cây sả: Cây sả là một trong những loại cỏ tự nhiên, dễ trồng và khá nhiều tinh dầu. vWG3. Giới thiệu EbookTác giả Như Nhược Yên Thể loại Ngôn Tình, Xuyên Không, Cung Đấu, Hài Hước, Cổ Đại Nguồn DĐ Lê Quý Đôn Trạng thái Đang raGiới thiệu truyệnThể loại Xuyên không, cung đấu, giang hồ đấu, hài, sủng, HE thập cẩm các loạiĐộ dài 110 chươngchương ngắn thôiEditor Tiểu Phi TuyếtPoster MeOwHắn, một mĩ nam lạnh lùng, thân là đệ tử của Thần Phong lão nhân, trong chốn võ lâm có địa vị cao, càng thêm thân phận thần bí không muốn cho người ngoài xuyên qua lại cải lão hoàn đồng, may mắn được Thần Phong lão nhân thu nạp làm đồ đệ, trở thành tiểu nha đầu được chuyên sủng, người ngoài đều không biết thân thế bi thảm của tiêu của cuộc đời hắn nuôi nhốt sư muội, chiều hư sư muội, khiến cho nam nhân khác không chịu nổi, sao đó khiến sư muội không thể tách rời mình, cuối cùng triệt để nuốt cả xương cốt của sự muội vào tiêu của cuộc đời nàng ăn sư huynh, uống sư huynh, để cho sư huynh độc sủng chính mình, cả đời làm sâu gạo của sư huynh, sau đó cùng sư huynh Tiêu Dao giang thứ nhất“Chủ tử không hay rồi! Tiểu thư nhổ sạch lông Khổng Tước công chúa yêu thích nhất, còn nói muốn đem nướng ăn!”“Nhổ thì nhổ! Ăn thì ăn! Xem công chúa còn không, mang đến đưa cho tiểu thư đi!”“Nhưng mà công chưa muốn tìm tiểu thư tính sổ, muốn tiểu thư đền lại Khổng Tước cho công chúa!”“Hôm trước tên ăn mày nhìn công chúa có ý đồ xấu, buổi tối đem công chúa cho tên ăn mày này đi!”Mọi người giống như bị trúng gió…. …….Đoạn ngắn nhị“Chủ tử, chủ tử! Tiểu thư bỏ chạy với người khác!”“Cái gì? Bỏ chạy cùng ai?”“Sự phụ của người, Thần Phong lão nhân!”“Đây cũng là sự phụ của nàng, nàng không có việc gì!”“Lão tiền bối nói muốn mang tiểu thư đi xem mắt, không trở lại nữa!”“Phát động vương bài Lệnh Truy Nã! Truy Nã Thần Phong lão nhân!” Nói xong, đã không thấy bóng dáng của tên nam nhân nào người ngã xuống đất…. …….Đoạn ngắn tam“Dạ nguyệt ly, nữ nhân của ngươi hạ độc ái phi của bổn vượng miệng sưng lên, ngươi xem làm sao bây giờ?” Người tới giận không kiềm chế được nhìn nam tử ngồi bên cạnh bàn thản nhiên dùng nhân cũng không ngẩng đầu lên.“Phu nhân nói là, nói là, nữ nhân này, miệng quá thối … …..Nàng nhất thời không nhìn được, nên, nên…. ….” Thuộc hạ ấp úng.“Người tới, đưa mười mỹ nhân đến Hiên Vương phủ, nhớ kỹ, nhất định không được hôi miệng!” Bàn tay to của nam nhân vung lên, ra lệnh.“Ngươi! Người có ý gì?” Người tới nghiến răng nghiến lợi.“Hiên Vương không hài lòng? Khẩu vị của Hiên Vương không phải quá độc đáo rồi.”“Ngươi, ngươi ngoan độc!” Người tới tức giận rời đi. Bàn tay Mộ Dung Cẩn Thiên khẽ nhúc nhích, Mộ Dung Tiểu Tiểu giật mình vì bị lừa! Đột nhiên nghiêng người tránh đi! Gió mạnh quất qua tóc nàng, sợi lụa tử sắc bị đôi tay Mộ Dung Cẩn Thiên nắm chặt, còn người nàng đã an toàn ở chỗ khác!Thất bại chỉ trong gang tấc! Mộ Dung Cẩn Thiên trừng mắt, trong con ngươi đều là không dám tin, hắn phẫn hận xiết chặt mảnh tử lụa, mang theo đầy hận ý và không cam lòng ngã xuống vách núi đen!Dạ Nguyệt Ly không khống chế được toàn thân phát run, hoàn hảo, nàng còn đang đứng bên rìa vách núi!Nhưng không kịp để hắn thấy may mắn, Mộ Dung Tiểu Tiểu như vô thức ngã theo Mộ Dung Cẩn Thiên xuống vách núi đen! Thần sắc nàng tràn đầy lo lắng, hai trong mắt hung hăng hìn sợi lụa buộc tóc Mộ Dung Cẩn thiên đang nắm trong tay!Không! Đó là quà của sư huynh cho nàng! Không thể để mất!Bầu trời, chợt toàn bộ đen lại!“Nha đầu!”Một tiếng quát giận dữ vang lên, chấn động thiên địa, bóng dáng bạch sắc đngs xa kia kinh động không dứt, nhanh vọt đến mép vách đá với tốc độ không thể tưởng nổi!Đúng lúc này, bỗng có hai đạo bạch quangn phá màn đêm xông ra, vô cùng chói mắt! Mộ Dung Tiểu Tiểu không kịp quay đầu cũng không kịp đáp lại, đã bị bao vây trong hai đạo bạch quang, thân thể bỗng nhiên mơ thấy người kia sắp biến mất trong hai đạo ánh sáng, trái tim Dạ Nguyệt Ly kịch liêt nhảy lên! Trong lòng hắn sợ hãi lan tràn, bỗng nhiên vô cùng tuyệt vọng!“Không…….!!!!!”Hắn rống lên đến tê tâm liệt phế, tiếng kêu truyền đi, mang theo đau đớn triệt để công phá nội tâm! Trái tim Mộ Dung Tiểu Tiểu đột nhiên co rút nhanh, không dám tin tiếng kêu đau đớn như dã thú như vậy là của sư huynh? Nàng chỉ là đi lấy lại dây cột tóc, sao sư huynh lại như vậy? Ngay sau đó, nàng không chịu nổi, trước mắt tối đen!Không kịp suy nghĩ, đôi chân của Dạ Nguyệt Ly vẫn không ngừng lại, theo tiểu nhân nhi cùng nhảy xuống! Bàn tay rất nhanh bắt được một góc bạch y, nhưng lại không nắm được tới người! Ánh sáng này trong suốt, lại không thấy được người đâu!Mặt trời dần thoát khỏi bóng đen, ánh sáng nhè nhẹ hiện ra, trời đất cũng sáng lại, nhật thực chấm dứt!“Chủ tử!” Toái Nguyệt kích động phi thân tới, nhìn thấy chủ tử nhà mình không chút do dự nhảy xuống vách núi, hắn kinh hoàng sợ hãi, không chút nghĩ ngợi cũng phi thân theo sau, hắn tuyệt đối không thể để chủ tử gặp chuyện không may!Gió, thổi vù vù bên tai, mang theo hơi lạnh đến tận xương tủy, đôi mắt Dạ Nguyệt Ly như xuyên thấu tất cả, hắn muốn nhìn qua mây mù để tìm kiếm bóng dáng của tiểu nhân nhi, nhưng không có! Không có! Nha đầu, nàng đâu rồi! Hắn không để ý đến cơ thể đều đang bị vách đá cắt qua, khuôn mặt tuấn mỹ vô cùng cũng bị cắt đến máu chảy đầm đìa, y phục trắng noãn của hắn nay cũng đã nhuộm màu đỏ rực, yêu dã vô cùng, hai mắt hắn cũng chuyển thành một màu đỏ tươi khủng bố, như ác ma thị huyết, DLQ_Donnn nhưng trong đó còn mang sự hoảng sợ, hắn điên cuồng gọi tên nàng, chưa từng khống chế tốc độ rơi xuống của mình, nha đầu của hắn nhất định rơi xuống trước hắn! Hắn phải nhanh hơn! Nếu chậm chạp, nhất định nha đầu sẽ sợ hãi! Nơi đó rất tối! Hắn phải nhanh hơn một chút!Nha đầu, chờ một chút thôi sư huynh sẽ nhanh tới! Không được bỏ hắn lạ một mình!Đến khi rơi xuống đáy cốc hắn vẫn không ngừng điên cuồng tìm kiếm, đến tận khi Toái Nguyệt bị hắn đánh tới hộc máu vẫn cố gắng ngăn hắn tẩu hỏa nhập ma, đến tận khi tam đại hộ pháp cùng tất cả người quan trọng của Tiêu Dao sơn trang tới cầu xin, hắn cũng không màng tới, trong lòng hắn bây giờ chỉ còn suy nghĩ, nha đầu của hắn bị rơi xuống chỗ nào rồi, nàng còn đang sợ hãi chờ hắn tới cứu, nàng còn đang chờ hắn,…mọi người thấy không còn cách nào đành cùng đánh với hắn đến khi hắn kiệt sức mới điểm huyệt đem hắn mang về….Bên ngoài Thanh Dương Thành, mấy ngày nay đều truyền ra tiếng rít gào đau đớn cuồng loạn, không ai biết ngoài thành đã xảy ra chuyện gì, cũng không ai có gan dám đi ra khỏi thành!Đến tận khi, Mộ Dung thế gia hoàn toàn biến mất, cả Dương thành tràn ngập mùi máu tươi, thật lâu vẫn không tản đi…. Hắn từ xưa đến nay gặp chuyện đều luôn bình tĩnh, sao lại có chuyện hoảng hốt thế này? Dạ Nguyệt Ly cười tự diễu, ánh mắt nhìn xoáy thật lâu vào Mộ Dung Tiểu Tiểu, nha đầu, tốt hất không nên gặp chuyện gì.!Mộ Dung tiểu Tiểu nhàm chán mím môi, nàng lười cùng hắn ta nói lời vô nghĩa, nâng mắt nhìn lên mặt trời phía trên, nhật thực đã bắt đầu, toàn bộ quá trình nhật thực toàn phần sẽ khoảng bốn đến sáu phút, ở trong lúc trời một mảng đen tối nàng muốn nghĩ cách lập tức giết Mộ Dung Cẩn Thiên, bằng không sư huynh chắc chắn sẽ nhúng tay vào chuyện này!Thân ảnh màu trắng phút chốc vọt đến chỗ Mộ Dung Cẩn Thiên, trong tay Mộ Dung Tiểu Tiểu đã cầm sẵn một cây đoản đao, hàn quang hiện lên, giống hư xé rách không khí mà đến, ngoan độc hướng về phía cánh tay Mộ Dung Cẩn thiên.“Xoẹt..” Vải vóc vỡ tan! Cánh tay Mộ Dung Cẩn Thiên xẹt qua một vết thương sâu, máu cứ thế trào ra, ưng mâu của hắn ta híp lại, trong lòng bực bội! Đã là đồ đệ của thần phong lão nhân, sao có thể chỉ là một võ giả bình thường?Thu hồi sự kinh thường trong mắt, hắn ta bắt đầu nhìn thẳng vào tiểu nữ oa này, hắn ta cũng không cho rằng một kẻ xông pha giang hồ lão luyện như mình lại bại dưới tay một tiểu nữ oa tám tuổi!Hai người nháy mắt đánh thành một đoàn, ngươi đến ta đi, Mộ Dung Tiểu Tiểu thân hình nhỏ nhắn, né tránh cực kỳ linh hoạt, chiêu chiêu đều là cận chiến, có sát ý ngầm, một một lần rat ay đều nhằm đến tử huyệt trên cơ thể!Nàng biết có hai con mắt vẫn luôn nhìn đến người mình, nàng vừa rat ay, sư huynh cũng sẽ nhìn được ra manh mối, ciêu thức của nàng vừa ngoan vừa độc! Hơn nữa sư phụ của nàng cũng chỉ cao thủ dụng độc, cho tới bây giờ, nàng cũng không muốn từ bỏ thân thhur trước kia của mình, nếu muốn giấu, trf khi cả đời không ra tay! Đương nhiên điều đó là không thể nào!Trong lòng Mộ Dung Cẩn Thiên vô cùng kinh ngạc, chiêu thức ngoan độc lại lưu loát như vậy, giống như sát khí âm lãnh của người từng trải trwsc cái chết, sao một tiểu oa nhi mới tám tuổi lai có được?Đột nhiên, Mộ Dung Cẩn Thiên phát hiện thân thể có chỗ không bình thường! Tứ chi bắt đầu vô lực, động tác chậm lại! Rồi sau đó lại nhìn tiểu oa nhi đang cười đế đắc ý ở đối diện, hắn chợt hiểu ra, bị hạ độc rồi! Là khi nào? Cơn đau trên cnahs tay lại bất chợt truyền tới, hắn đột nhiên tỉnh ngộ, nữ oa này quá giảo hoạt, tất cả đều đã tính kế tốt!“Ti bỉ, Uổng cho ngươi là đệ tử của thần phong lão nhân!” Mộ Dung Cẩn Thiên nghiến răng nghiến lợi.“Sư phụ ta rất cao ứng khi có một đồ đệ như ta.” Mộ Dung Tiểu Tiểu cười đến bình thường, điều nàng nói đều là sự nâng mắt nhìn về phía mặt trời, đã sắp đầy hết rồi, thật giống như tất cả chỉ một màu đen nàng cũng muốn thử thân thủ của chính mình, nhưng thời gian hiện tại rõ ràng không cho phép , quên đi, trước tiên bắt người này đã, rồi sau đó tính sau, miễn cho hoàn toàn hết nhật thực, sư huynh lại lo lắng, đến khi cho sư huynh rat ay, một chiêu chác chắn tên kia không còn mạng, đến lúc đó sao gọi là nàng tự báo thù nhân lúc nàng đang ngẩng đầu nhìn trời, Mộ Dung Cẩn Thiên đã nhanh giục ngựa, muốn mau chóng thoát Dung Tiểu Tiểu nhíu mày , không nói gì lập tức vọt đến, hắn ta nghĩ có thể thoát được sao? Mặc dù nàng hạ không phải độc dược trí mạng, nhưng cũng sẽ làm thân thể cứng ngắc, cho đến khi toàn thân không thể nhúc nhích, nàng là đang chờ hắn ta ngã xuống ngựa!Quay đầu nhìn sư huynh đang bám sát phía sau không gần không xa, Mộ Dung Tiểu Tiểu bất đắc dĩ thanh nhẹ, nhưng nội tâm cũng vô cùng cảm động, đó là vì hắn vô cùng quan tâm tới trời dần dần tối đen, lúc này mặt trời đã bị che đi một nửa, Mộ Dung Tiểu Tiểu nhìn đến Mộ Dung Cẩn Thiên dang cố phóng nhanh hơn, nội lực thoáng vận, nàng như một con mèo vọt đi vồ chuột, nhưng lại từ từ ở phía sau, chờ hắn ngã Mộ Dung Cẩn Thiên bây giờ đã loạn thành môt đoàn, theo thân thể ngày càng cứng ngắc, trong lòng hắn ta cũng dâng lên sợ hãi, hắn dùng khí lực toàn thân gắt gao nắm chặt cương ngựa, không để chính mình vì xóc nảy mà ngã xuống, Mộ Dung Cẩn Thiên hắn trong giang hồ tiếng tăm lẫy lừng, nay lại bại dưới tay một tiểu nữ oa tám tuổi, hắn ta tuyệt không cam lòng!“Hưu…..” VP là kêu con ngựa dừng đó ^^Mộ Dung Tiểu Tiểu buồn cười nhìn Mộ Dung Cẩn Thiên khẩn cấp ghìm cương ngựa, phía trước không xa chính là vách núi Dung Cẩn Thiên sắc mặt nhất thời hóa tro tàn, đây là trời muốn diệt hắn ta sao? Vì sao không phải người khác chết mà là hắn ta chết, mà hắn cũng vô cnfg oán hận nữ nhi của Mộ Dung Chiến Thiên!Dạ Nguyệt Ly nhìn một nửa mặt tròi đã trở thành hác sắc, lại nhìn đến vách núi cách đó không xa, khuôn mặt gắt gao nhăn lại, không tự giác đi đến gần nhiên Mộ Dung Cẩn Thiên điên cuồng cười to, “Muốn biết nương ngươi chết như thế nào không? Từ nơi nào chết? Thi cốt hiện đang ở nơi nào?” Đôi mắt hắn ta âm trầm, dù có chết, hắn ta cũng muốn tạo một cái đệm Dung Tiểu Tiểu liếc mắt qua vách núi đen kia, mắt hạnh khẽ nhíu, lại quét mắt nhìn Mộ Dung Cẩn Thiên, mím môi cười lạnh, nàng thay đổi chủ ý, “Rất nhanh, ta sẽ đưa ngươi xuống chịu tội với người!”“Ngươi có biết?” Mộ Dung Cẩn Thiên kinh ngạc, lúc này hắn đang đứng ở vách núi đen, đằng sau mây mù bay lượn, chung quanh là vách đá lởm chởm, gió lạnh thổi tới mang theo một chút lãnh ý, thổi bay vạt áo hắn ta, hắn ta không chút nghi nào nếu rơi xuống vách núi này, chắc chắn thịt nát xương tan!Mộ Dung Tiểu Tiểu không muốn cùng hắn dài dòng, nàng đi tới trước mặt Mộ Dung Cẩn Thiên cách vách đá một thước rất xa, rõ ràng là khuôn mặt của tiên đồng đáng yêu, nhưng giờ lại mang chút âm lãnh ngoan tuyệt, bên môi nàng là ý cười thị huyết, tròng mắt lạnh lẽo, “Ngươi muốn tự nhảy xuống hay muốn ta tiễn ngươi một đoạn đường?”Mộ Dng Cẩn Thiên oán độc nhìn nàng, hắn gian nan di chuyển thân mình, cố gắng cách xa vách núi, nhưng bỗng hụt chân đạp không khí, hắn lại tràn đầy phẫn hận không cam lòng!“ Thật là làm mất mặt thần phong lão nhân! Lão phu sẽ không chết trong tay ngươi!” Hắn mắng, dùng sức nắm chặt hai tay, lại thử hướng bên cạnh rời đi.“Ngươi yên tâm, sư phụ lão nhân gia hắn vẫn vô cùng vinh vinh dự vì ta.” Mộ Dung Tiểu Tiểu cười đến tự tin, nàng làm đồ ăn, sư phụ khen nàng không dứt, ước gì đều có thể giữ nàng trong nhà mỗi Dung Cẩn Thiên nhất thời nghiến răng ken két, hận không thể một ngụm cắn chết Mộ Dung Tiểu đã chuyển đen, cảnh tượng xung quanh bỗng chốc biến thành bức tranh đen trắng, toàn bộ mặt trời đã dần bị che hết!Đáy lòng Dạ Nguyệt Ly bắt đầu hoảng loạn, đúng, chính là cảm giác này, từ khi hắn bắt đầu xuất môn, loạn hoảng loạn này đã xuất hiện, làm cho từng lỗ chân lông của hắn đều khẩn trương! Không được hắn không thể để nha đầu một mình gaiir quyết nữa, hắn muốn đứng bên cạnh nàng, không thể để nàng có chút sơ xuất gì!Mộ Dung Tiểu Tiểu cũng biết không còn thời gian, sư huynh dung là đã chờ đến cực hạn, nàng đi vài bước đến trước mặt Mộ Dung Cẩn Thiên, vận khí chuẩn bị dùng một chưởng đánh hắn bay xuống vách núi đen, “Ngươi có thể chết được rồi!”Nhưng vào lúc nầy! Mộ Dung Cẩn Thiên động! Đáy mắt hắn tràn ra sự hưng phấn điên cuồng! Bông tuyết rơi xuống vi vu nhẹ bay như lông ngỗng, gặp cơn gió thổi, những bông hoa tuyết giống như kẹo đường làm cho người ta sinh ra ảo tưởng. Nàng nhớ rất rõ lúc còn nhỏ, khi còn ở cô nhi viện, có lần Việt Bân không biết lấy kẹo đường từ đâu cho nàng, lúc đó còn cười nói, kẹo đường này giống như bông tuyết, lần sau tuyết rơi nhất định phải ăn nhiều một chút. Nàng còn nhớ rất rõ hương vị này, rất ngọt, ngọt đến tận tâm làm sao lại nhớ đến những thứ ngây thơ như vậy, Mộ Dung Tiểu Tiểu tự giễu cợt một Trạch Dương ôm Mộ Dung Tiểu Tiểu lướt trên tuyết, Mộ Dung Tiểu Tiểu cúi đầu, nhìn tuyết bằng phẳng, không có một dấu chân, kinh ngạc một là khinh công của người cổ đại? Nhưng mà nhìn thân pháp đạp tuyết không dấu vết cùng biết là không bình thường Dung Tiểu Tiểu cụp mắt xuống, thời đại này không tồn tại trong lịch sử? Đối với lịch sử nàng không am hiểu, hiện tại cũng không biết là xuyên không đến bao nhiêu năm bầu trời màu tro xám, hai mắt long lanh, so với gương mặt non nớt hoàn toàn bất đồng với ánh Trạch Dương ngạc nhiên nhìn đứa bé trong lòng không khóc cũng không làm khó, an tĩnh dị thường, tiểu oa nhi này thật sự là con của nàng sao? Khối ngọc bội này.......Không bao lâu đến một ngôi ngoài nhìn vào, ngôi miếu đổ nát, tưởng là hoang phế lâu ngày, Mục Trach Dương không dừng bước chân, trực tiếp đi vào bên trong miếu, còn chưa dừng lại đã kêu lên, "Tiểu tử, thu thập hành lí chuẩn bị rời đi."Mộ Dung Tiểu Tiểu khó khăn mới di động được cái đầu nhỏ của mình, quay lại nhìn, một tiểu tử thoạt nhìn khoảng gần mười tuổi, ngồi ngay ngắn ở một bên không để ý gảy đống lửa bên chân, chậm rãi ngẩng đầu lên, Mộ Dung Tiểu Tiểu kinh ngạc, tiểu tử này rất khá, tuổi không lớn, nhưng ánh mắt lạnh như băng, cự tuyệt người ngoài ngàn dặm, nhìn đến người ôm chính mình, ánh mắt lạnh băng thu lại mấy Nguyệt Ly nhíu nhíu mi, chỉ ừ một tiếng. Ánh mắt liếc đến Mộ Dung Tiểu Tiểu, không có biểu cảm với tình thương của sự phụ mình tràn lan lại kiếm về "Tiểu động vật", Dạ Nguyên Ly lựa chọn không nhìn. Chị mà biết suy nghĩ của anh thì anh không dễ lấy được chị như vậy đâu heheNăm trước Mục Trạch Dương mang về một con "cẩu", nửa năm sau lại nhặt về một con "chim", đối với oa nhi không biết trộm từ đâu về, hắn thật sự không có lòng hiếu ý tứ đồ đề mình không có nửa điểm muốn hỏi hắn sao lại thế này, Mục Trạch Dương cũng lười phải nhiều lời, cầm bình nước trong bao quần áo đưa tới bên miệng Mộ Dung Tiểu Tiểu, cười hì hì nói "Nha đầu, uống nước, sư phụ sẽ tìm đồ ăn cho ngươi sau."Nghe được hai chữ "sư phụ", lúc này Dạ Nguyệt Ly mới nghiêm mặt, biểu cảm của Mục Trạch Dương rất chân thành không có nửa điểm đùa này Dạ Nguyệt Ly đã thu hồi ánh Trạch Dương lại nói với Mộ Dung Tiểu Tiểu, "Sau này tiểu tử kia sẽ là sư huynh của ngươi nữa." Tiếp theo tự bản thân vui tươi hớn hở cười rộ lên, chỉ có chính hắn mới biết được cái gọi là trong lòng tưởng tượng ra cảnh thích thú ra sao. rồi sau này lão sẽ hối hận kekeSư huynh sao? Mộ Dung Tiểu Tiểu bớt chút thời gian uống nước giương mắt nhìn Dạ Nguyệt Ly, về sau muốn nàng ở chung với người này sao?"Im lặng, không nói gì. Đồ thỏ đế chết tiệt, ngươi không lại gặp mặt gọi một tiếng sư muội sao?" Mục Trạch Dương thấy Mộ Dung Tiểu Tiểu 'tha thiết mong đợi' nhìn Dạ Nguyệt Ly, trong lòng một trận xót xa, hung dữ lên Nguyệt Ly xách túi đồ, cũng không lên tiếng. Hắn vẫn luôn là như vậy, muốn hắn ở chung với người khác? Thật xin lỗi, hắn không biết. Ánh mắt lạnh lùng hơi lướt qua đứa bé sơ sinh trong ngực Mục Trạch Dương, trực tiếp đi ra bên ngoài Trạch Dương chau mày, tính im lặng, không nói gì sao, đồ thỏ đế chết tiệt, tiểu tử này thật không đáng yêu chút phụ Mục Trạch Dương này cũng rất cẩn thận, trên đường đôi khi bón cho Mộ Dung Tiểu Tiểu chút nước cơm, không để cho nàng bị đói. Nhưng dù sao cũng là trẻ con mới sinh, ăn thứ không dinh dưỡng này làm sao được, Mục Trạch Dương hận không thể lập tức trở về cốc, vội vã một đường trở về, rốt cuộc không đến ba ngày đã trở lại Thần Phong Phong Cốc là nơi giao tiếp giữa Bắc Địch quốc cùng Nam Dực quốc, nổi danh là Nhất Tuyến Thiên, chung quanh ngọn núi xanh tươi không ngớt, sở dĩ nó nổi danh là vì đây là nơi ở của Thần Phong lão từng có người ngưỡng mộ cầu kiến, nhưng nghĩ đến nơi đều là ảo cảnh kết hợp với trận pháp bậc cao, liền e sợ mà dừng nhìn rõ Mục Trạch Dương và Dạ Nguyệt Ly làm như thế nào mà tiến vào cốc, Mộ Dung Tiểu Tiểu bị quan cảnh trước mắt hấp quá!Xuyên qua Nhất Tuyến Thiên, bên ngoài trời vẫn lạnh giá đất đóng băng, bên tỏng lại là mùa xuân ấm áp, khác biệt lớn như vậy khiến Mộ Dung Tiểu Tiểu kinh còn sáng sớm, tron sơn cốc dường như thức tỉnh, sương sớm dần tiêu tan, nơi này yên bình đổi lại rất lạ lẫm, Mộ Dung Tiểu Tiểu tham lam hít lấy không khí mới mẻ nơi đây, giữa rừng núi xanh tươi, màu xanh hoa cỏ cùng quả chín đỏ mọng, từng đàn chim nhỏ bay qua rừng, dòng suối nhỏ uyển chuyển róc rách chảy, trong khe đá chỗ nước cạn có vô số cá nhỏ đang nô đùa bập bềnh trong nước, ngẫu nhiên có một vài chiếc lá rơi xuống, từng đợt xôn này Mộ Dung Tiểu Tiểu mới chính thức cảm thấy được sống lại, khóe miệng giương lên nụ cười yếu ớt."Đẹp không, tiểu toa nhi, cảnh sắc nơi này khác hẳn so với bên ngoài." Mục Trạch Dương nhìn Tiểu oa oa trong lòng mình cười, có chút tự hào. Lão đang tự sướng thì có *xách dép chạy*"Ê a, ê a." Được rồi, không thể không nể mặt mũi người về phía trước, một loạt phòng trúc hiện ra trước mắt, Mục Trạch Dương ôm Mộ Dung Tiểu Tiểu trực tiếp đi vào một gian, Dạ Nguyệt Ly đứng ở cửa không đi Trạch Dương đem Mộ Dung Tiểu Tiểu đặt ở trên giường sau đó đi ra cửa, trong tay nắm chặt một vật, đó là mảnh lụa dính đầy máu, đây là thứ tìm được trên người Mộ Dung Tiểu phòng, Mộ Dung Tiểu Tiểu đánh gía bài trí trong phòng, rất đơn giản nhưng khắp nơi lộ ra ngăn nắp sạch đó nhìn chằm chằm nóc nhà, đây là tình huống gì, ném nàng ở đây?Ngoài phòng."Tiểu tử, về sau sư muội của ngươi ngươi dẫn theo đi!" Mục Trạch Dương cầm lấy tay Dạ Nguyệt Ly, vẻ mặt nghiêm túc."Sư muội?" Dạ Nguyệt Ly nghi hoặc hỏi."Không sai!" Hừ hừ, ranh con. "A Minh bọn họ ta cũng lo lắng như vậy, là sự muội của con về sau con chiếu cố." Đoạn này nhờ vả nên ngọt nhạt với ảnh"Đồ nhi đã biết." Cho dù Dạ Nguyệt Ly không muốn cũng không phản bác tình Mục Trạch Dương rất tốt đo ra ngoài, hắn muốn đi gặp người trong Nguyệt Ly vào phòng mình, thấy đứa bé nho nhỏ mới sinh nằm trên giường mình nhìn nóc nhà chằm chằm, chớp mắt cũng không chớp lấy một Nguyệt Ly không biết lúc này trong lòng mình có ý tưởng gì, đó là người cùng vận mệnh giống mình, bị người khác vứt thể nhỏ nhắn nhìn hắn, cái miệng nhỏ cười lên, dường như rất vui khi nhìn thấy hắn, y y nha nha vung cánh tay nhỏ có chút hồng hào, viền mắt một mảnh hơi nước, có phần đáng thương tội nghiệp, mắt đen trong suốt vô cùng, không nhiễm tạp Nguyệt Ly nhìn đứa bé nhỏ nhắn mới sinh, cáo gì cũng nhỏ, chân tay nhỏ, mũi miệng cũng nhỏ, càng đánh giá lại càng cảm thấy kỳ lấy thân thể nhỏ bé, rất nhẹ. Một bàn tay của hắn cũng có thể ẵm bồng nàng lên, đặt ổn định ở trên đùi mình, ở khoảng cách gần có thể ngửi thấy mùi sữa thoảng thoảng truyền đến từ thiên hạ nhỏ bé hạ nhỏ bé, nhẹ nhàng, mềm Dung Tiểu Tiểu vung hai tay nhỏ bé túm lấy quần áo trước ngực Dạ Nguyệt Ly, cọ cọ trong ngực hắn, ưm, mùi thật thích, ha ha, nhìn ánh mắt kinh dị của tiểu nam hài này, bộ dáng hắn ôm cẩn thận không dám lộn xộn, Mộ Dung Tiểu Tiểu cảm thấy buồn cười. cứ cười đi rồi có ngày không xa được vòng tay ấyÂn, hừ, tam thời trước hết cứ dựa vào hắn Nguyệt Ly nhìn tròng mắt của thân thể nhỏ bé xoay vòng vòng, cảm giác lưu động rất có ý tứ."Sư muội sao? Về sau ngươi là sư muội của ta." Nói xong ôm chặt thiên hạ vào cảm giác này hắn không chán ghét. Hắn, một mĩ nam lạnh lùng, thân là đệ tử của Thần Phong lão nhân, trong chốn võ lâm có địa vị cao, càng thêm thân phận thần bí không muốn cho người ngoài biết. Nàng, xuyên qua lại cải lão hoàn đồng, may mắn được Thần Phong lão nhân thu nạp làm đồ đệ, trở thành tiểu nha đầu được chuyên sủng, người ngoài đều không biết thân thế bi thảm của tiêu của cuộc đời hắn nuôi nhốt sư muội, chiều hư sư muội, khiến cho nam nhân khác không chịu nổi, sau đó khiến sư muội không thể tách rời mình, cuối cùng triệt để nuốt cả xương cốt của sự muội vào tiêu của cuộc đời nàng ăn sư huynh, uống sư huynh, để cho sư huynh độc sủng chính mình, cả đời làm sâu gạo của sư huynh, sau đó cùng sư huynh Tiêu Dao giang hồ. Trích đoạn"Chủ tử, chủ tử! Tiểu thư bỏ chạy với người khác!""Cái gì? Bỏ chạy cùng ai?""Sư phụ của người, Thần Phong lão nhân!""Đây cũng là sự phụ của nàng, nàng không có việc gì!""Lão tiền bối nói muốn mang tiểu thư đi xem mắt, không trở lại nữa!""Phát động vương bài Lệnh Truy Nã! Truy Nã Thần Phong lão nhân!" Nói xong, đã không thấy bóng dáng của tên nam nhân nào người ngã xuống đất.... .......

tung sung dung nga su muoi