hoi25 1300 truyện liên quan lamvongco, langman, mdts, ngontinh, nguyvotien, sung, trantinhlenh, tuoi20, kho truyện tổng hợp hay nhất
Chương 3 Thức Ăn Trong Nồi, Em Trong Chăn Chương 3: Anh chàng dịu dàng Chương trước Chương tiếp An Nhu nhìn chỗ đó chằm chằm một lúc lâu, cô gãi gãi đầu, không hiểu sao lại thấy hơi bực bội. Cô không nhìn nữa mà mím chặt môi, sau đó để cốc sang bên cạnh rồi bật điện thoại lên.
Nồi chiên không dầu rất được ưa chuộng vì có thể chế biến đa dạng các món ăn mà lại đơn giản và an toàn cho sức khỏe, đồ ăn không có quá nhiều dầu mỡ. Tuy nhiên, không phải loại thực phẩm nào cũng phù Ấn Độ hợp tác trong lĩnh vực thực phẩm chức năng;
Việc vận động thường xuyên đem đến chất lượng thịt gà thêm săn chắc", chị Nhung thổ lộ. Khi gà nuôi được 4 tháng tuổi, chị Nhung cho thiến gà. Lúc này thể trạng gà khỏe, ít bị suy kiệt. Chị Nhung chia sẻ, thông thường gà trống thiến nuôi đủ 5 tháng tuổi là xuất
Đọc truyện Thức Ăn Trong Nồi, Em Trong Chăn của tác giả Trúc Dĩ, đã full (hoàn thành). Hỗ trợ xem trên di động, máy tính bảng. Hiện menu doc truyen
6PHBNY. An Nhu là một cô họa sĩ minh họa độc thân 23 tuổi sống ở Bạc Thành. Người cũng như tên, cô là một cô gái dịu dàng ôn hòa, sống tự lập tại căn hộ riêng, tự do thoải đầu tiên An Nhu gặp Trần Bạch Phồn, là khi cô cùng bạn thân đến phòng khám nha khoa gần nhà. Giây phút An Nhu nhìn thấy anh, cô liền vừa ý anh chàng bác sĩ điển trai trên đời bao nhiêu năm, khó khăn lắm mới nảy sinh tình cảm với một người, An Nhu nhanh chóng biết được tên của anh. Chỉ vì được gặp lại anh mà đặt lịch hẹn với phòng khám nha khoa để anh khám răng cho mình. Để rồi Trần Bạch Phồn nói với cô rằng, anh chính là người bạn thơ ấu năm xưa của An Nhu. Lust AvelandAn Nhu chợt nhớ ra, năm cô sáu tuổi, cô từng chơi cùng với một anh béo hơn cô bốn tuổi. Gia đình An Nhu và gia đình anh béo kia khá thân thiết, là hàng xóm của nhau. Nhưng sau một vài tình huống khó xử, An Nhu và anh béo chẳng thể chung sống một cách hòa thuận. Cô vẫn nhớ, anh chàng kia thường mắng cô là nhóc lùn xấu xí, cô cũng mắng lại anh chàng là tên mập chết tiệt. Một thời gian sau, vì gia đình chuyển nhà nên cả hai đã chẳng gặp nhau thế mà, Trần Bạch Phồn lại là anh chàng hàng xóm khó ưa đã xa cách nhiều năm kia?An Nhu thật sự không thể nào nghĩ được Trần Bạch Phồn lại là hàng xóm năm xưa của cô, bởi vì anh đã thay đổi quá nhiều. Thế nhưng Trần Bạch Phồn ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy cô tại phòng khám đã nhận ra cô nhóc năm nào khi nhận ra nhau, quan hệ của An Nhu và Trần Bạch Phồn như bước đến một bước ngoặt vậy, cả hai gần gũi với nhau hơn hẳn. Trần Bạch Phồn biết An Nhu muốn mua xe, anh liền đưa cô đi chọn xe. An Nhu cũng có thể vì chuyện đó mà nhân cơ hội mời anh ăn một bữa cơm xem như lời cảm trọng nhất là, An Nhu lại chợt phát hiện căn hộ chung cư của cô cùng tầng với căn hộ Trần Bạch Phồn đang tạm ở, hơn hết còn là đối diện nhau. Một lần nữa, cả cặp đôi nhân vật chính lại trở thành hàng xóm của nhau, nhưng lần này khác với năm xưa, vì cả hai đều đang mang theo tình cảm thầm lặng dành cho đối phương. Bài viết được post full và sớm nhất tại Lust AvelandTrần Bạch Phồn là một bác sĩ nha khoa đã hai mươi bảy tuổi nhưng vẫn chưa một lần trải qua chuyện yêu đương. Không biết từ khi nào anh đã động lòng trước cô gái nhỏ An Nhu, có lẽ là khi cô dũng cảm chắn trước mặt anh khi gặp phải nguy hiểm, hay lúc anh chợt cảm thấy cô sao mà đáng yêu đến vậy. Thế là, bác sĩ Trần liền bước vào con đường theo đuổi bạn gái một cách vô cùng ngốc nghếch vTrần Bạch Phồn chưa từng có kinh nghiệm trong chuyện tình cảm, nên khi thích An Nhu anh giống như thiếu nữ lần đầu sa vào lưới tình vậy. Quá trình hai bạn trẻ thả thính nhau vô cùng ngọt ngào và đáng yêu. Nhất là sự ngốc nghếch của Trần Bạch Phồn, tớ chắc rằng mọi người sẽ phải bật cười bởi sự ngây ngô dễ thương của nam chính luôn ấy 3An Nhu vẫn luôn có tình cảm với Trần Bạch Phồn, vừa lúc anh cũng vô cùng thích cô. Thế là chuyện gì đến cũng sẽ đến, trải qua một hiểu lầm nho nhỏ, An Nhu và Trần Bạch Phồn cũng bày tỏ tình cảm và chính thức xác nhận mối quan hệ với nhau....Trích đoạn Trần Bạch Phồn nhận ra An Nhu thích mìnhĐột nhiên Trần Bạch Phồn nhận ra điều gì đó, anh nhớ lại đủ loại phản ứng của An Nhu trước mặt mình thì khẽ cười, rốt cuộc cũng không nhịn được bèn lăn một vòng trên khoát đi đăng kí kết hôn mấy chốc Trần Bạch Phồn đã bò dậy, anh nhìn tên Weibo của mình rồi quyết đoán nạp phí, đổi tên thành Cưới Nhu Chỉ trước hai mươi tám đó anh đăng một post, ghim ở trên đầuCưới được Nhu Chỉ trước hai mươi tám tuổi Hiện giờ đang hai mươi bảy tuổi rưỡi. *...Tình yêu luôn là một điều kỳ lạ, mang sức mạnh đủ để thay đổi một con người. Thế nhưng, An Nhu ngàn vạn lần không thể hiểu được, vì sao một người như Trần Bạch Phồn sau khi yêu đương lại thay đổi lớn đến vậy. An Nhu đã từng nghĩ, Trần Bạch Phồn tốt tính như thế, chắc sẽ bao dung hết tính xấu của cô, thế nhưng bây giờ có lẽ phải ngược lại mới đúng...Trần Bạch Phồn ban đầu là một bác sĩ trầm tĩnh đứng đắn lại dịu dàng. Ấy vậy mà sau khi bắt đầu hẹn hò cùng An Nhu, anh liền trở nên bám người, hay làm nũng, hay giận dỗi vô cớ, rất trẻ con, lại vô cùng mặt dày vô sỉ. Đây cũng là lý do mình vô cùng ấn tượng với câu chuyện này, bởi vì nam chính quá mức đáng yêu, nữ chính hiền lành ngoan ngoãn lại không quá mức bánh cảm của cặp đôi nhân vật chính vô cùng nhẹ nhàng, câu chuyện vô cùng đơn giản, mạch truyện rất chậm, ghi lại những khoảnh khắc nhỏ nhặt hằng ngày, ngọt ngào vui vẻ. Không có biến cố chia xa ly biệt, cũng không có những tình tiết đau lòng đến thấu tận trời xanh. Đó là những yếu tố khiến "Thức ăn trong nồi, em trong chăn" trở nên rất thực, rất tự nhiên, tựa như một trong bao câu chuyện tình vô cùng bình thường diễn ra trong cuộc sống xô bồ này vậy. Bài viết được post full và sớm nhất tại Lust AvelandSau một ngày dài mệt mỏi thì một câu chuyện nhẹ nhàng chính là liều thuốc an thần hiệu quả nhất phải không nào?...Trích đoạn bác sĩ Trần bị bạn gái cho ăn cơm một mìnhThấy anh không nói gì thì An Nhu bổ sung “Hoặc không thì ra ngoài mua đồ ăn nhé?”Trần Bạch Phồn liếc cô “Anh biết nấu ăn mà.”An Nhu thở phào nhẹ nhõm “Vậy anh mau về đi, 1 giờ rưỡi rồi, ăn sớm ngủ sớm.”“…”“Mai anh còn phải đi làm đấy.”Anh nghe cô nói xong thì im lặng một lúc lâu. An Nhu quay đầu lại, đúng lúc chạm phải đôi mắt anh. Chúng đen tuyền, sâu thăm thẳm, cặp mắt ấy đang bình tĩnh nhìn hiểu sao An Nhu lại thấy hơi chột dạ, cô ấp úng nói “Sao thế?.”Anh cụp mí mắt, lẩm bẩm “Đêm khuya ——”Sau đó, An Nhu thấy anh vừa từ từ đứng lên vừa nói“Trần Bạch Phồn đã có bạn gái.”Anh bước hai bước“Lại phải.”Sau đó vụt tới chỗ huyền quan“Ăn cơm.”Anh đứng im ở cửa.“Một mình.”Đêm khuya, Trần Bạch Phồn đã có bạn gái lại phải ăn cơm một Nhu “…” *____________________Chú thích* trích từ truyệnBìa Bún Tần*Hình ảnh chỉ mang tính chất minh họaCre Google/Huaban
Tình yêu luôn là một điều kỳ lạ, mang sức mạnh đủ để thay đổi một con người. Thế nhưng, An Nhu ngàn vạn lần không thể hiểu được, vì sao một người như Trần Bạch Phồn sau khi yêu đương lại thay đổi lớn đến vậy... Tên khác Cưng chiều anh nữa đi Tác giả Trúc Dĩ Tình trạng Hiện đại, nam bác sĩ nha khoa trước dịu dàng đứng đắn sau mặt dày bám người, - nữ họa sĩ nhu thuận đáng yêu, SIÊU SỦNG SẠCH NGỌT, hài hước, nhẹ nhàng, thanh mai trúc mã cách biệt nhiều năm, HE. Độ dài 51 chương + 4 phiên ngoại Tình trạng Hoàn edit An Nhu là một cô họa sĩ minh họa độc thân 23 tuổi sống ở Bạc Thành. Người cũng như tên, cô là một cô gái dịu dàng ôn hòa, sống tự lập tại căn hộ riêng, tự do thoải mái. Lần đầu tiên An Nhu gặp Trần Bạch Phồn, là khi cô cùng bạn thân đến phòng khám nha khoa gần nhà. Giây phút An Nhu nhìn thấy anh, cô liền vừa ý anh chàng bác sĩ điển trai kia. Sống trên đời bao nhiêu năm, khó khăn lắm mới nảy sinh tình cảm với một người, An Nhu nhanh chóng biết được tên của anh. Chỉ vì được gặp lại anh mà đặt lịch hẹn với phòng khám nha khoa để anh khám răng cho mình. Để rồi Trần Bạch Phồn nói với cô rằng, anh chính là người bạn thơ ấu năm xưa của An Nhu. An Nhu chợt nhớ ra, năm cô sáu tuổi, cô từng chơi cùng với một anh béo hơn cô bốn tuổi. Gia đình An Nhu và gia đình anh béo kia khá thân thiết, là hàng xóm của nhau. Nhưng sau một vài tình huống khó xử, An Nhu và anh béo chẳng thể chung sống một cách hòa thuận. Cô vẫn nhớ, anh chàng kia thường mắng cô là nhóc lùn xấu xí, cô cũng mắng lại anh chàng là tên mập chết tiệt. Một thời gian sau, vì gia đình chuyển nhà nên cả hai đã chẳng gặp nhau nữa. Ấy thế mà, Trần Bạch Phồn lại là anh chàng hàng xóm khó ưa đã xa cách nhiều năm kia? An Nhu thật sự không thể nào nghĩ được Trần Bạch Phồn lại là hàng xóm năm xưa của cô, bởi vì anh đã thay đổi quá nhiều. Thế nhưng Trần Bạch Phồn ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy cô tại phòng khám đã nhận ra cô nhóc năm nào rồi. Sau khi nhận ra nhau, quan hệ của An Nhu và Trần Bạch Phồn như bước đến một bước ngoặt vậy, cả hai gần gũi với nhau hơn hẳn. Trần Bạch Phồn biết An Nhu muốn mua xe, anh liền đưa cô đi chọn xe. An Nhu cũng có thể vì chuyện đó mà nhân cơ hội mời anh ăn một bữa cơm xem như lời cảm ơn. Quan trọng nhất là, An Nhu lại chợt phát hiện căn hộ chung cư của cô cùng tầng với căn hộ Trần Bạch Phồn đang tạm ở, hơn hết còn là đối diện nhau. Một lần nữa, cả cặp đôi nhân vật chính lại trở thành hàng xóm của nhau, nhưng lần này khác với năm xưa, vì cả hai đều đang mang theo tình cảm thầm lặng dành cho đối phương. Trần Bạch Phồn là một bác sĩ nha khoa đã hai mươi bảy tuổi nhưng vẫn chưa một lần trải qua chuyện yêu đương. Không biết từ khi nào anh đã động lòng trước cô gái nhỏ An Nhu, có lẽ là khi cô dũng cảm chắn trước mặt anh khi gặp phải nguy hiểm, hay lúc anh chợt cảm thấy cô sao mà đáng yêu đến vậy. Thế là, bác sĩ Trần liền bước vào con đường theo đuổi bạn gái một cách vô cùng ngốc nghếch v Trần Bạch Phồn chưa từng có kinh nghiệm trong chuyện tình cảm, nên khi thích An Nhu anh giống như thiếu nữ lần đầu sa vào lưới tình vậy. Quá trình hai bạn trẻ thả thính nhau vô cùng ngọt ngào và đáng yêu. Nhất là sự ngốc nghếch của Trần Bạch Phồn, tớ chắc rằng mọi người sẽ phải bật cười bởi sự ngây ngô dễ thương của nam chính luôn ấy 3 An Nhu vẫn luôn có tình cảm với Trần Bạch Phồn, vừa lúc anh cũng vô cùng thích cô. Thế là chuyện gì đến cũng sẽ đến, trải qua một hiểu lầm nho nhỏ, An Nhu và Trần Bạch Phồn cũng bày tỏ tình cảm và chính thức xác nhận mối quan hệ với nhau. ... Trích đoạn Trần Bạch Phồn nhận ra An Nhu thích mình Đột nhiên Trần Bạch Phồn nhận ra điều gì đó, anh nhớ lại đủ loại phản ứng của An Nhu trước mặt mình thì khẽ cười, rốt cuộc cũng không nhịn được bèn lăn một vòng trên giường. Dứt khoát đi đăng kí kết hôn thôi. Chẳng mấy chốc Trần Bạch Phồn đã bò dậy, anh nhìn tên Weibo của mình rồi quyết đoán nạp phí, đổi tên thành Cưới Nhu Chỉ trước hai mươi tám tuổi. Sau đó anh đăng một post, ghim ở trên đầu Cưới được Nhu Chỉ trước hai mươi tám tuổi Hiện giờ đang hai mươi bảy tuổi rưỡi. * ... Tình yêu luôn là một điều kỳ lạ, mang sức mạnh đủ để thay đổi một con người. Thế nhưng, An Nhu ngàn vạn lần không thể hiểu được, vì sao một người như Trần Bạch Phồn sau khi yêu đương lại thay đổi lớn đến vậy. An Nhu đã từng nghĩ, Trần Bạch Phồn tốt tính như thế, chắc sẽ bao dung hết tính xấu của cô, thế nhưng bây giờ có lẽ phải ngược lại mới đúng... Trần Bạch Phồn ban đầu là một bác sĩ trầm tĩnh đứng đắn lại dịu dàng. Ấy vậy mà sau khi bắt đầu hẹn hò cùng An Nhu, anh liền trở nên bám người, hay làm nũng, hay giận dỗi vô cớ, rất trẻ con, lại vô cùng mặt dày vô sỉ. Đây cũng là lý do mình vô cùng ấn tượng với câu chuyện này, bởi vì nam chính quá mức đáng yêu, nữ chính hiền lành ngoan ngoãn lại không quá mức bánh bèo. Tình cảm của cặp đôi nhân vật chính vô cùng nhẹ nhàng, câu chuyện vô cùng đơn giản, mạch truyện rất chậm, ghi lại những khoảnh khắc nhỏ nhặt hằng ngày, ngọt ngào vui vẻ. Không có biến cố chia xa ly biệt, cũng không có những tình tiết đau lòng đến thấu tận trời xanh. Đó là những yếu tố khiến "Thức ăn trong nồi, em trong chăn" trở nên rất thực, rất tự nhiên, tựa như một trong bao câu chuyện tình vô cùng bình thường diễn ra trong cuộc sống xô bồ này vậy. Sau một ngày dài mệt mỏi thì một câu chuyện nhẹ nhàng chính là liều thuốc an thần hiệu quả nhất phải không nào? ... Trích đoạn bác sĩ Trần bị bạn gái cho ăn cơm một mình Thấy anh không nói gì thì An Nhu bổ sung “Hoặc không thì ra ngoài mua đồ ăn nhé?” Trần Bạch Phồn liếc cô “Anh biết nấu ăn mà.” An Nhu thở phào nhẹ nhõm “Vậy anh mau về đi, 1 giờ rưỡi rồi, ăn sớm ngủ sớm.” “…” “Mai anh còn phải đi làm đấy.” Anh nghe cô nói xong thì im lặng một lúc lâu. An Nhu quay đầu lại, đúng lúc chạm phải đôi mắt anh. Chúng đen tuyền, sâu thăm thẳm, cặp mắt ấy đang bình tĩnh nhìn cô. Không hiểu sao An Nhu lại thấy hơi chột dạ, cô ấp úng nói “Sao thế?.” Anh cụp mí mắt, lẩm bẩm “Đêm khuya ——” Sau đó, An Nhu thấy anh vừa từ từ đứng lên vừa nói “Trần Bạch Phồn đã có bạn gái.” Anh bước hai bước “Lại phải.” Sau đó vụt tới chỗ huyền quan “Ăn cơm.” Anh đứng im ở cửa. “Một mình.” Đêm khuya, Trần Bạch Phồn đã có bạn gái lại phải ăn cơm một mình. An Nhu “…” * ____________________ Chú thích * trích từ truyệnReview by Anh Tần - fb/ReviewNgonTinh0105 Bìa Bún Tần *Hình ảnh chỉ mang tính chất minh họa Cre Google/Huaban
Tác giả Trúc Dĩ Định dạng Sách PDFSố trang 516 Lượt xem/nghe 14 Lượt đọc 8Lượt tải 4 Kích thước MB Tạo lúc Tue, 08/11/2022 1606 Thể loại TRA CỨU THẦN SỐ HỌC Xem Đường Đời, Sự Nghiệp, Tình Duyên, Vận Mệnh, Các Năm Cuộc Đời... * Họ và tên của bạn * Ngày tháng năm sinh Khoa học khám phá bản thân qua các con số - Pythagoras Pitago Độc giả có thể tìm mua ấn phẩm tại các nhà sách hoặc tham khảo bản ebook Thức Ăn Trong Nồi, Em Trong Chăn PDF của tác giả Trúc Dĩ nếu chưa có điều kiện. Tất cả sách điện tử, ebook trên website đều có bản quyền thuộc về tác giả. Chúng tôi khuyến khích các bạn nếu có điều kiện, khả năng xin hãy mua sách giấy. Cám ơn sự hỗ trợ, động viên để duy trì và phát triển website. Mọi đóng góp xin gửi vềNgười nhận Hoàng Nhật MinhSố tài khoản 103873878411Ngân hàng VietinBank Bài Trước Đó Bài Tiếp Theo CÓ THỂ BẠN CŨNG THÍCH Ma Vân Thư Viện Bộ Phi Yên Mặc Ảnh Lục Tiểu Hắc Mạc Can - Truyện Ngắn Chọn Lọc Mạc Can Mạc Nhất Chân Trời Góc Bể Tôi Quyết Tìm Được Em Ngư Du Mặc Nhiên Elvis Nguyễn Mặc Phụ Hàn Hạ Đinh Mặc Mạc Phụ Hàn Hạ Xb Đinh Mặc Admin Tue, 08/11/2022 1606 14 KHOA HỌC TÂM LINH Lợi Ích Từ Việc Chạm Đất Earthing/grounding Nước Gừng Nóng Có Thể Chữa Đến 8 Bệnh Thường Gặp Xoa Bóp 5 Ngón Tay Trị Bách Bệnh Bí Kíp 5000 Tuổi Của Người Nhật Thải Độc Kim Loại Nặng Trong Ruột Độ Axit Và Kiềm Trong Thực Phẩm Ảnh Hưởng Quan Trọng Đến Sức Khỏe Khôi Phục Tuyến Tùng Cho Sự Phát Triển Tâm Linh Hướng Dẫn Thiền Giúp Tâm An Trong Mọi Hoàn Cảnh Các Pp Chữa Lành Bằng Cách Thiền Với Thiên Nhiên NHẠC CHỮA LÀNH Một Câu Chuyện Tình - A Love Story George Winston Mùa Hè - Summer George Winston Âm Nhạc Của Vince Guaraldi - The Music Of Vince Guaraldi George Winston Băng Chuyền Mùa Xuân - Spring Carousel George Winston Bộ Sưu Tập Nhạc Cụ - Collection Instrumental Inka Karal Bộ Sưu Tập Nhạc Cụ - Collection Instrumental Inka Karal Giai Điệu Của Trái Tim - Melodias Del Corazon Inka Karal Guantanamera Inka Karal Những Ca Khúc Hay Nhất - Grandes Exitos Inka Karal Nhạc Cụ - Instrumental Inka Karal Sáo Chảo - Panaflauta Inka Karal Đang Cập Nhật Top views Theo Ngày Theo Tuần Theo Tháng 5 - Nếu Em Không Phải Một Giấc Mơ Marc Levy4 - Ăn Dặm Không Phải Là Cuộc Chiến Hachun Lynnet4 - Bước Đường Trở Thành Bố Già Corleone Ed Falco4 - Con Mèo Tự Dưng Biết Nói Claude Roy3 - Bài Tập Xác Suất Và thống Kê Toán Phạm Đình Phùng3 - Bắt Sóng Cảm Xúc Ori Brafman3 - Bí Mật Bị Thời Gian Vùi Lấp Đồng Hoa 20 - Mindset - Tâm Lý Học Thành Công Carol S. Dweck16 - Ăn Dặm Không Phải Là Cuộc Chiến Hachun Lynnet16 - Đứa Trẻ Hư Tử Kim Trần14 - Mặt Trăng Và Đồng Sáu Xu William Somerset Maugham12 - Ếch Mạc Ngôn10 - 101 Bước Vẽ Chì Căn Bản Trong Hội Họa Robert Capitolo9 - Bàn Cờ Lớn Zbigniew Brzezinski 515 - Đứa Trẻ Hư Tử Kim Trần187 - Mindset - Tâm Lý Học Thành Công Carol S. Dweck115 - Ếch Mạc Ngôn105 - Chiến Tranh Không Có Một Khuôn Mặt Phụ Nữ Svetlana Alexievich100 - Ăn Dặm Không Phải Là Cuộc Chiến Hachun Lynnet92 - Mặt Trăng Và Đồng Sáu Xu William Somerset Maugham87 - Cái Tôi Và Cái Nó Sigmund Freud SÁCH NÓI - AUDIO BOOKS 024912Sự Tái Lâm Của Đức Christ Alice Bailey 123241Tâm Lý Học Nội Môn Alice Bailey 031045Tâm Thức Của Nguyên Tử Alice Bailey 095233Tham Thiền Huyền Linh Alice Bailey 084326Thiên Nhiên Huyền Bí H. P. Blavatsky 123117Vị Chân Sư Cyril Meir Scott 065919Vòng Luân Hồi H. K. Challoner
Khóe miệng Hà Tín Gia giật giật, cậu sụp mí mắt không thèm ngẩng đầu nhai nhai kẹo cao su chóp chép rồi rút giấy ăn nhả kẹo ra. Bởi vì ít khi có đãi ngộ đó từ Trần Bạch Phồn nên cảm xúc kinh dị lúc nãy của Hà Tín Gia biến mất rất nhanh, cậu hưởng thụ nhướng mi nói “Anh mau nói tình huống của anh cho em nghe, em có thể lập phương án ABCDEFG cho anh.”Giọng điệu kiêu ngạo vô Bạch Phồn hơi ngẩng đầu lên, lúc anh đang định nói gì đó thì điện thoại rung nhanh chóng liếc màn hình, khuôn mặt đang cứng đờ lập tức thả lỏng lại, Trần Bạch Phồn không thèm nhìn cậu nữa mà chỉ ném ra một câu “Không cần” đã về Tín Gia “…”*Sau khi kết thúc quá trình kiểm tra An Nhu mới được cầm điện thoại. Cô nhìn thấy tin nhắn của anh thì khuôn mặt mềm hẳn ra, cô cong môi đáp Mới nãy em kiểm tra miệng vết có người ở đơn vị phá án nhận giấy giám định nên An Nhu cũng không ở đây thêm nữa mà kéo Ứng Thư Hà về với giờ vẫn còn sớm, đúng vào giờ ăn trưa. An Nhu và Ứng Thư Hà bèn tìm một nhà hàng Nhật để lấp đèn trong tiệm không sáng lắm, có bóng đèn nho nhỏ rũ xuống từ trần nhà, bên trên quầy bar mắc rèm bông, ghế và sàn nhà được chế tạo từ gỗ thô, nơi nơi vương vất mùi vị tha Thư Hà ngồi đối diện An Nhu thấy cô còn đang nghịch điện thoại thì không nhịn được bèn nói “Ăn cơm đã rồi hẵng nói chuyện.”An Nhu nghe vậy thì hơi ngước mắt Ứng Thư Hà không vui nên cô nhanh tay nhắn một câu “Em ăn cơm đã” cho Trần Bạch Phồn rồi bỏ điện thoại Nhu cầm đũa, bưng bát lên nhấp một ngụm Thư Hà cắn sushi, cô ấy nói rất khẽ “Tớ cảm thấy cậu sẽ phải gả tới Bạc Thành.”“…” An Nhu suýt nữa phun hết canh trong miệng ra, “Cậu nói bậy bạ gì thế hả.”“Không, tớ chỉ đang khó chịu thôi.” Ứng Thư Hà liếc điện thoại của cô rồi thở dài, “Những ngày tháng làm chó * đã khổ rồi, bây giờ cậu còn vứt bỏ tớ mà làm người.”* Chó – Cẩu độc Nhu yên lặng nhai mì, hiếm khi không phản bác lời cô ấy“Tớ cũng muốn yêu đương mà! Tớ cũng muốn!” Ứng Thư Hà kêu gào thảm mấy giây sau điện thoại của Ứng Thư Hà đã rung ấy ngừng ầm ĩ, vừa cầm điện thoại lên đọc tin nhắn đã cau mày “Giáo viên lại tìm tớ nữa.”An Nhu ngẩng đầu, cô tỏ ra nghi ngờ “Sao cậu chẳng khác gì cu li thế.”“Chịu thôi, tớ không dám làm mích lòng người ta.” Ứng Thư Hà chọc chọc rong biển, “Để tớ nói với giáo viên là đưa cậu ra sân bay rồi tới sau.”“Không cần đâu.” An Nhu rút khăn giấy ra lau miệng, “Cậu ăn xong thì đi luôn đi, chờ chút nữa tớ về nhà lấy ít đồ rồi mới ra sân cô bảo còn phải về nhà thì Ứng Thư Hà cũng không tiếp tục khăng khăng theo ý mình nữa “Được rồi, vậy cậu nhớ cẩn thận nhé.”*An Nhu lái xe đưa Ứng Thư Hà tới đại học Bạc Thành rồi mới về Thủy Ngạn Hoa Thành. Lúc đi qua phòng khám nha khoa Ôn Sinh cô có nhìn thoáng qua chỗ đó, thầm nghĩ chút nữa không biết có nên tới đó chào tạm biệt anh hay Nhu dừng xe trong khu chung cư rồi xuống vừa đi đến lầu 12 vừa bật điện thoại lên, việc đầu tiên là mở WeChat ra đọc tin nhắn của Trần Bạch giờ 40 phútAn Nhu Em ăn cơm Bạch Phồn giờ 49 phútTrần Bạch Phồn Anh cũng đang định ăn giờ 54 Bạch Phồn Anh gọi cơm hộp12 giờ 38 phútTrần Bạch Phồn Cơm hộp đến rồi, anh đi ăn đâyAn Nhu nhìn giờ, lúc này đang là 13 giờ 02 nay hình như anh rất nhàn thì phải…Sắp Tết rồi nên không ai đi khám răng hả?An Nhu vừa vào thang máy vừa trả lời anh Em vừa mới cơm nước xong, giờ đang về nhà lấy ít nghĩ ngợi một lát thì nhắn thêm Mới vừa vào thang máy xong.*Lúc Hà Tín Gia vừa mới cơm nước xong chuẩn bị lên sô pha nằm chơi game thì Trần Bạch Phồn còn ngồi ở bàn cơm đột nhiên đứng phắt lên tới chỗ huyền quan nhìn ra mắt Tín Gia giật hết cả mình “… Anh làm cái gì đấy?”Trần Bạch Phồn hạ giọng, anh sung sướng nói “An Nhu đã về rồi.”“…” Đây là anh trai cậu thật à?Đột nhiên Trần Bạch Phồn cúi đầu nhìn bộ quần áo mình đang mặc rồi ngẫm nghĩ lại những lời của An nhà lấy chút đồ rồi lại ra ngoài?Vậy anh phải chọn đúng thời gian ra ngoài mới được, để xem xem bạn cô là thần thánh thánh phương Bạch Phồn vào phòng khách ra lệnh với Hà Tín Gia “Em nhìn xem bao giờ An Nhu ra khỏi nhà thì nói với anh, anh vào thay quần áo đã.”Hà Tín Gia ồ lên rồi mở TV xem hình theo dõi từ camera ngoài Bạch Phồn vốn đang định về phòng thì đứng khựng lại, anh cau mày hỏi “Em đặt camera làm gì?”Hà Tín Gia ngáp một cái, lúc cậu đang định giải thích thì “Em…”Chỉ mới thốt ra một chữ đã bị Trần Bạch Phồn cảnh giác ngắt lời “Nhìn lén Nhu Nhu nhà anh hả?”Hà Tín Gia “…”“Dỡ xuống.” Anh phun ra những lời này rồi trực tiếp về dương Hà Tín Gia giật lên liên hồi rồi tắt TV đi. Cậu nhìn bóng dáng của Trần Bạch Phồn, bực bội mở khóa điện thoại rồi phát một post lên mấy chốc Trần Bạch Phồn đã ra khỏi phòng rồi vội vàng đến chỗ huyền quan xỏ giày. Anh nhìn bàn tay trống trơn của mình, nghĩ ngợi một lát rồi đến lấy hộp cơm vừa ăn xong bỏ vào túi, vừa xách túi vừa ra cửa lén lút ngó ra bên đợi mười mấy phút nhưng vẫn chưa thấy An Nhu ra. Thế là Trần Bạch Phồn bèn đến chỗ sô pha cầm điều khiển bật TV Tín Gia “…”Nửa tiếng sau, An Nhu mở cửa, cô kéo hành lí đi ra mắt Trần Bạch Phồn xẹt qua chút ý cười, lúc anh thấy cô ra thang máy định bấm nút thì lập tức đứng dậy mở cửa ra ngoài.*An Nhu nghe thấy tiếng mở cửa “răng rắc” thì nhìn sang phía bên kia theo bản năng. Thấy là anh thì cô có vẻ sửng sốt “Anh…”Trần Bạch Phồn giả vờ tỏ ra kinh ngạc “Chưa gì em đã về rồi hả?”An Nhu gật gật đầu, không kìm lại được mà nhòm anh. Anh mặc một bộ áo khoác liền mũ màu xanh đậm và quần dài thể thao màu đen rất thoải mái. Trông không khác gì sinh viên xách một cái túi có hộp cơm dùng một lần bên trong, có vẻ là muốn đi đổ Nhu không nhìn nữa, cô nói nhỏ “Vâng, em vừa nhắn tin qua WeChat cho anh.”Nghe thế thì Trần Bạch Phồn không chút liêm sỉ nào mà chọn nói dối, anh hơi xin lỗi nói “Vừa nãy anh ăn cơm nên không để ý tới điện thoại.”“À.” An Nhu lại gật gật đầu, cô thấy anh có vẻ nhàn thì nhịn không được bèn hỏi, “Hôm nay anh không phải đi làm ạ?”Thang máy đúng lúc dừng lại ở tầng Nhu bước vào bấm xuống tầng “1”.Trần Bạch Phồn bám theo sau cô, gần như chưa nghĩ gì đã nói không chút do dự, anh tỏ ra rất thờ ơ, thành thật trả lời vấn đề cô vừa đưa ra “Không cần đâu, vốn anh định đưa em đi xét nghiệm rồi tiễn em ra sân bay nên xin nghỉ hai ngày rồi.”An Nhu ngớ người ta, cô lúng ta lúng túng nhìn anh.“Nhưng em có người đi cùng là được rồi.” Trần Bạch Phồn mỉm cười, anh dịu dàng nói, “Đúng lúc anh cũng nên nghỉ ngơi một chút.”An Nhu bắt được hai chữ “Nghỉ ngơi” bèn lập tức đè tay lên cánh cửa thang máy đang mở duỗi tay ra, bàn tay trắng trẻo vươn tới trước mặt anh “Có phải anh định đi ném rác không, để em ném giùm anh. Bên ngoài lạnh lắm, anh không cần ra ngoài đâu.”Mặt Trần Bạch Phồn không đổi sắc “Không cần đâu, túi không sạch sẽ.”Anh nói xong thì hơi tạm ngừng một lát mới hỏi tiếp “Giờ em định đi đâu thế?”An Nhu đành phải rụt tay về, cô nhìn anh rồi thật thà nói “Ra sân bay ạ.”Cô vừa nói thế thì Trần Bạch Phồn lập tức ngoảnh đầu lại nhìn cô, anh chạm phải mắt An Nhu, trông có bẻ hơi bực bội “Anh tưởng mai em mới về?”“Ba mẹ em không cho.” Cửa thang máy mở ra, An Nhu giữ cửa để anh ra trước “Nên em đổi thành hôm nay, dù sao cũng đến kịp.”Trần Bạch Phồn bước ra khỏi thang máy rồi ngoảnh đầu lại, anh chống tay vào cửa thang máy rồi nhẹ nhàng hỏi “Vậy bạn em đâu rồi?”“Đột nhiên cô ấy có việc.”Cô vừa nói xong thì người bên cạnh đột nhiên trở lên vô cùng yên lặng. An Nhu khó hiểu nhìn sang thì thấy Trần Bạch Phồn đang cúi đầu xuống, lông mi hơi rũ, che đi cảm xúc trong đôi mắt sườn mặt vẫn dịu dàng như cũ nhưng không hiểu sao cô lại cảm thấy anh đang ấm Nhu thầm kinh hãi, sợ đến nỗi toát mồ hôi gì vừa xảy ra thế? Cô lại vừa nói cái quỷ gì vậy…Không thể nào mà, dạo này cô nói chuyện cẩn thận lắm mặt Trần Bạch Phồn đã cứng đờ cả rồi, An Nhu chưa kịp hỏi có phải anh không vui không thì anh lại ngẩng đầu lên, tỏ ra mệt mỏi xoa cằm, thầm suy nghĩ kế sách xem bước tiếp theo phải làm ra giả vờ đáng thương không được rồi, có khi cái vẻ mặt nhỏ xíu này cô cũng không chú ý tới được. Hơn nữa có chú ý tới thì có lẽ cô cũng không hiểu tại sao mình lại muốn giả vờ đáng thương mà nói thẳng ra có khi nào sẽ làm cô sợ tới mức về luôn Tứ Xuyên không bao giờ trở lại không…Trần Bạch Phồn còn đang suy nghĩ. Thì An Nhu đã lảng sang chuyện khác, cô hỏi anh “Anh xin nghỉ ở nhà làm gì thế?”Trần Bạch Phồn nghe thế thì đột nhiên nhớ tới việc An Nhu không thích Tín Thụ, anh ném túi vào thùng rác trước tòa nhà 12, vẻ mặt hơi bất đắc dĩ “Về nhà dọn dẹp phòng giúp em họ.”“…” An Nhu cau mày, cô nhịn không được bèn hỏi, “Sao anh lại phải dọn dẹp phòng giúp em họ chứ?”“Thằng bé bận, dù sao anh cũng nhàn mà.”An Nhu im lặng vài giây rồi ngước mắt nhìn anh “Anh có thể dẫn em ra sân bay không?”Trần Bạch Phồn được như ý bắt đầu giả vờ giả vịt “Cái gì cơ?”An Nhu vốn đang định bắt xe taxi đến sân bay bắt đầu nói dối “Em không muốn để xe ở gần chỗ sân bay lâu như thế, anh có thể lái xe về giúp em được không?”Trần Bạch Phồn nghiêng đầu nhìn vào mắt cô, khóe miệng anh cong lên.“Thế hả, được thôi.”*Hôm nay An Nhu phải dậy sớm nên cô vừa lên xe thắt dây an toàn xong đã bắt đầu buồn ngủ. An Nhu quay đầu nhìn Trần Bạch Phồn đang nghiêm túc lái xe, đột nhiên cảm thấy để anh lái xe mà cô lại ngủ gật thì không ổn nữa quãng đường từ Thủy Ngạn Hoa Thành đến sân bay cũng không gần, đi qua đi lại cũng phải mất tầm một Nhu nghĩ vậy thì lại bắt đầu hối hận cơn xúc động đột phát của khi anh được nghỉ ngơi mà lại phải làm tài xế cho cô, thà ở nhà dọn phòng cho em trai anh còn hơn. Có lẽ anh cũng ngại từ chối cô gian trong xe rất hẹp, bầu không khí lại yên lặng. An Nhu không kiềm được mà cứ nhìn sang phía anh, từ đây cô có thể nhìn thấy xương bàn tay của anh thật rõ ràng, ngón tay thon dài trắng nõn. Cô nuốt nước miếng, ôm khuôn mặt đang nóng bừng của mình rồi lén lút duỗi tay bật radio lúc đèn đỏ, Trần Bạch phồn nghiêng đầu sang nhìn cô, anh hỏi nhỏ “Hay là em ngủ đi.”“Không cần đâu.” An Nhu không dám nhìn anh nữa, cô giả đò nghịch điện thoại, “Em không buồn ngủ.”Trần Bạch Phồn cũng không nói gì thoảng anh hơi liếc về phía cô thì dường như An Nhu vẫn đang nghịch điện thoại. Đến lúc anh ngoảnh đầu lại nhìn mới biết cô đã ngủ mất biết đôi tay đã đặt lên đùi từ lúc nào, bàn tay tuy khép hờ nhưng vẫn hơi cầm lấy điện nói không buồn ngủ Bạch Phồn lắc đầu cười sự di chuyển của xe làm đầu cô cũng lắc qua lắc lại. Tóc ngắn ngang vai cũng bởi vậy mà hơi rối, mũi nho nhỏ trông rất dễ thương, đôi môi hồng hồng mím chặt lại. Làn da dưới ánh sáng càng trắng đến khó tin, chỉ có miệng vết thương hơi làm hỏng đi mỹ cảm trên gương mặt mà vẫn đáng yêu quá đỏ lần này hơi lâu thì Bạch Phồn hồi thần, anh duỗi tay vặn radio nhỏ lại. Vài giây sau, anh có vẻ bực bội nên dứt khoát tắt luôn đài radio xe yên tĩnh trở tĩnh đến nỗi khiến anh có thể nghe rõ tiếng hít thở của An hơi thở này đến hơi thở khác như tiếng gió vọng vào tai anh, hơi ấm nóng khiến tai Trần Bạch Phồn đỏ liếm khóe miệng, bàn tay đặt trên vô lăng nắm lại thật chặt. Không hiểu sao lại nghĩ tới chuyện biết bao giờ mới có thể hôn cô được hai mươi tám tuổi thì sao?*Trần Bạch Phồn ngừng xe ở bãi đỗ xe cạnh sân quên chưa hỏi mấy giờ An Nhu lên máy bay, sợ cô trễ giờ nên bối rối mấy giây mới quyết định gọi cô dậy. Trần Bạch Phồn nghiêng đầu ngắm khuôn mặt đang ngủ của An Nhu, anh nói khẽ “An Nhu.”An Nhu ngủ không sâu, cô vừa nghe thấy tiếng đã mở to mắt, trong đôi mắt mơ mơ màng màng phiếm một lớp nước mỏng. Vẻ mặt của cô rất ngốc, dường như còn chưa tỉnh hẳn nên hơi phồng má nhìn chằm chằm Trần Bạch Bạch Phồn bị cô nhìn tới mức lúng túng, anh nhịn không được bèn hỏi “Sao thế?”An Nhu lập tức hồi thần lại, cô vùi mặt vào áo lông cao cổ, giọng nói mềm mại rầu rĩ vang lên từ trong cổ áo “Ôi, em ngủ mất rồi.”“…”“Nói dối đó, thật ra em buồn ngủ lắm.”“…”Trần Bạch Phồn nhìn cô chằm chằm, ánh mắt anh rất nặng Nhu hơi liếc anh, bỗng dưng thấy hơi hoảng bèn nói “Nếu anh mệt thì lát nữa bắt xe taxi về nhé? Xe em bảo bạn tới lái về cũng được, sau đó em sẽ gửi tiền cho anh.”Xúc động muốn hôn An Nhu mười cái của Trần Bạch Phốn lập tức tan thành mây khói,đúng lúc cô lại nói ra chữ “bạn” một lần cùng là bạn nào thế hả? Phiền, thật là phiền không chịu nổi lại có thể toàn năng như thế trong lòng cô chứ?Anh hơi mím môi, từ từ nhìn xuống phía dưới rồi đột nhiên cúi đầu che phủ người An Nhu, nhìn cô bỗng dưng giật nảy thế thì tâm trạng của Trần Bạch Phồn cũng tốt hơn chút, anh duỗi tay cởi đai an toàn cho cô rồi hơi khàn giọng “Không có việc gì, xuống xe đi đã, đừng để lỡ mất giờ bay.”Vẻ mặt của An Nhu cứng lại, cô ồ lên một tiếng rồi ngoan ngoãn xuống Bạch Phồn dọn hành lí ở cốp xe ra giùm cô rồi đóng nó lại. An Nhu đứng cạnh anh vẫn vùi mặt vào trong áo, cô giơ tay ra định cầm lấy vali. Nhưng đúng lúc đó Trần Bạch Phồn cũng duỗi tay ra ý bảo cô để anh xách vali cho, trong lúc đó có lơ đãng chạm vào tay giác được sự ấm áp từ lòng bàn tay của đối phương, An Nhu lập tức rụt tay lại, cả người như đang bốc Bạch Phồn đột nhiên cảm thấy mỗi hành động hôm nay của mình đều thật là hoàn lại ở đây đã, lần sau gặp lại thì tiến thêm bước như không hề chú ý tới chuyện lúc này, dịu giọng nói “Đi thôi.”“À.” An Nhu sờ sờ mặt rồi chạy theo bước chân của cô thì Trần Bạch Phồn cũng đi chậm lại.*Trần Bạch Phồn cùng đi tới quầy đăng kí với An Nhu, sau đó lại đến cửa kiểm tra an Nhu nhận lấy hành lí của mình. Cô do dự vài giây, cuối cùng cũng có lá gan nhìn anh chằm chằm một lát rồi mới nghiêm túc nói lời cảm Trần Bạch Phồn không phản ứng gì thì An Nhu cũng không nói nữa, cô chào tạm biệt anh xong thì chuẩn bị tới cửa kiểm tra an ninh để xếp lúc đó, Trần Bạch Phồn gọi cô “An Nhu.”An Nhu quay đầu lại, đúng lúc chạm phải đôi mắt trong trẻo của anh.“Bao giờ thì em về?” Anh Nhu hơi khựng lại, cô vừa định nói là tháng tư thì đột nhiên nhớ tới lời của Ứng Thư Hà—— “Hai tháng đấy có khi nào anh chàng nha sĩ của cậu bị người ta cưa mất rồi không.”An Nhu thầm giật mình, lập tức sửa miệng “Tháng ba.”*Lúc An Nhu đến sân bay Tứ Xuyên là tầm 8 giờ tối. Cha mẹ An cùng nhau tới sân bay đón cô, vừa mới nhìn đã thấy miệng vết thương trên mặt đường về nhà An Nhu vẫn phải tìm đủ mọi cách để giải thích nguyên nhân cô bị thương cho họ nghe. Cô không muốn để cha mẹ lo lắng, cho rằng một mình cô ở Bạc Thành sẽ bị bắt đã sớm nghĩ kĩ lí do rồi, chỉ nói là mình sang nhà bạn chơi, lúc trêu mèo không cẩn thận bị cào An cũng không nói nhiều mà chỉ cau mày, lẩm bẩm cô chẳng biết chú ý gì cả. Sau đó hai mẹ con ngồi ở ghế sau trò An đang lái xe không nói gì, thỉnh thoảng nghe được nội dung câu chuyện của hai mẹ con thì sẽ cười ra quãng đường đều rất ấm áp.*Sau khi An Nhu về đến nhà thì không thèm sửa sang lại hành lí mà lập tức nhảy vào phòng tắm tắm rửa. Sau đó cô xuống dưới nhà ăn cơm tối mẹ An đã nấu sẵn rồi mới về phòng. Mãi đến lúc này mới nhớ ra mình vẫn còn để điện thoại trong túi Nhu cầm lên, mở khóa rồi đọc tin nhắn, chỉ có Ứng Thư Hà đã nhắn tin hỏi cô đã về Nhu lập tức nhắn lại Tới rồi Nhu Cậu đã sắp xếp hành lí xong chưa?Cô thoát ra khỏi khung chat với Ứng Thư Hà, do dự không biết có nên nói cho Trần Bạch Phồn biết là cô đã về đến nhà hay An Nhu còn đang gõ chữ thì người ở khung chat bên kia đã nhắn tin sang.—— Lỡ ngủ quên mất, lúc anh tỉnh cũng bằng này giờ rôi.—— Em về đến nhà chưa?An Nhu thấy hai câu này thì đột nhiên sửng sốt. Cô ôm chăn lăn một vòng trên cô lại cảm thấy như bọn họ đang yêu đương ấy anh phải chờ lâu nên An Nhu kìm chế xúc động muốn lăn thêm vòng nữa, cô đáp Em về như hơi lạnh lùng thì phải…An Nhu vội vàng nói thêm Em cũng không cầm điện thoại, lúc nãy còn đangg nói chuyện phiếm với mẹ Bạch Phồn Bạch Phồn Hôm nay em nghỉ ngơi sớm Bạch Phồn Ngủ giây sau, anh gửi cho cô một tin nhắn thoại rất ngắn, chỉ có một Nhu căng thẳng click nghe. Giọng của anh vừa lười biếng vừa lưu luyến, lại vương vấn chút ý lặp lại “Ngủ ngon.”Lập tức An Nhu chết máy, nhưng cô cũng lơ mơ gửi cho anh một dòng “Ngủ ngon”, sau đó thì ôm chăn nhắm mắt mười mấy phút cũng chưa ngủ nhịn không được bèn bật điện thoại lên, không ngừng replay tin nhắn thoại ngon ngủ ngon ngủ ngon ngủ ngon…An Nhu càng nghe càng tỉnh, cô lắc đầu thật mạnh rồi kiên quyết thoát khỏi click mở Weibo ra xem lung tung, bấm vào tin hot nhất trong ngày, chưa gì đã thấy bài post giữa trưa của Tín Thụ. Vu Cốc Cốc Tò mò không biết là thay đổi thế nào? Giống phân liệt thành một nhân cách hoàn toàn mới để yêu đương không? Có vẻ lãng mạn nhỉ. // Tín Thụ Một người đàn ông thích một người phụ nữ thì trong một đêm như biến thành người khác vậy, xin hỏi đây có phải chứng bệnh tâm thần phân liệt không?An Nhu nhướng mày, sau đó cô bèn bấm vào Weibo của Tín Thụ nhìn thoáng đến chuyện hôm nay nhờ Tín Thụ cô mới có gan chó nhờ Trần Bạch Phồn dẫn đi sân bay nên đột nhiên cảm thấy thân thiện với cậu ta đến mở bảng vẽ ra rồi nhanh nhẹn vẽ một thân cây, bên cạnh là chiếc cưa đang được giơ cạnh là dòng chữ Độc thân chứ gì?An Nhu vui sướng bình luận tấm ảnh này. Sau khi bình luận thành công thì cô mở lịch sử chat với Trần Bạch Phồn ra nhìn trong chốc phút sau, An Nhu ngáp dài rồi xem thông báo mới. Thông báo gần đây nhất là vào ba phút trước. Tín Thụ vừa follow Nhu “…” Người này đột nhiên follow cô làm gì?Cô post cái comment này là để châm biếm cậu ta đó… Sao lại follow cô?A a a trời ơi cô có nên follow lại không đây, không muốn thế chút nào!An Nhu do dự vài giây, đột nhiên nhớ câu “đừng bắt chuyện” mà Trần Bạch Phồn đã từng nói, thế là cô quyết định giả vờ như không thấy.*Hôm sau là ngày giao thừa. Buổi tối sau khi ăn xong bữa cơm tất niên thì An Nhu sẽ ngồi sô pha xem xuân vãn cùng cha mẹCô búi hết tóc lên, để lộ vầng trán bóng loáng. An Nhu vừa ôm gối vừa vắt hết óc tự hỏi không biết phải nhắn tin chúc mừng năm mới với Trần Bạch Phồn thế nào không muốn để anh cảm thấy là cô nhắn một tin y như nhau rồi gửi cho hàng loạt người, nhưng cũng không muốn tỏ ra quá cố ý. An Nhu bối rối một lúc lâu cũng chỉ gửi cho anh bảy chữ.—— Trần Bạch Phồn, chúc mừng năm mới nhắn được mấy phút thì anh đã gọi điện thoại Nhu vội vàng che loa điện thoại đi, cô hơi chột dạ nhìn cha mẹ, sau đó bèn đứng dậy về phòng rồi vội vàng nghe Trần Bạch Phồn dường như rất ồn ào, An Nhu có thể nghe thấy anh dùng tiếng địa phương nói mấy câu với người bên cạnh, giọng anh vương vấn ý cười, còn thấp thoáng đâu đó tiếng nói cười vui vẻ của trẻ giây sau, dường như anh đi ra nơi khác nên đầu dây bên kia trở lên yên ắng hơn hẳn. Đột nhiên An Nhu cảm thấy mình đang ở rất gần anh, cô hơi căng thẳng, chủ động hỏi “Anh còn đang ăn cơm à?”“Không.” Anh nói không khí lại im ắng như Nhu đột nhiên cảm thấy hơi ủ rũ, cô thấy mình thật là nhạt nhẽo, thậm chí còn không biết tìm chuyện để nói nữa. Có khi nào anh thấy nói chuyện phiếm với cô chán quá nên đang nghĩ cách kết thúc cuộc trò chuyện không…Bên tai cô là tiếng hít thở thật nhẹ, thật nhẹ của Bạch Phồn phá vỡ bầu không khí yên lặng này, giọng anh rất nhạt “An Nhu, năm nay em hai mươi ba à?”An Nhu ngớ người ta, cô ngơ ngác đáp “Đúng thế.”Sao đột nhiên lại hỏi tuổi cô…“Anh đã hai mươi bảy rồi.”“… Em biết chứ, sao thế?”“Không có gì.” Anh khẽ cười, tiếng cười vang lên qua điện thoại có chút từ tình và cưng trạng của anh có vẻ khá tốt đẹp “An Nhu, chúc mừng năm mới.”*Mùng bảy Tết vừa qua cũng là lúc kỳ nghỉ của cha mẹ An kết thúc, họ phải bắt đầu đi ngày An Nhu vẫn cứ chết dí ở nhà như cũ, hoặc là tự giam mình trong phòng vẽ tranh, hoặc là ra phòng khách xem TV, nếu không thì nằm trên giường nghịch điện thoại, đôi khi sẽ tán gẫu vài câu với Trần Bạch sống cũng chẳng khác lúc cô ở Bạc Thành là bao, nhưng An Nhu lại cảm thấy cô quạnh hơn hẳn. Sau một tháng suy sụp, cuối cùng cô cũng tự phấn chấn tinh thần, bật laptop lên bắt đầu phác cô mới vẽ được vài nét đã ngừng Nhu lại cầm lấy điện thoại, cô do dự vài giây, cuối cùng cũng nhịn mà không nhắn tin cho Trần Bạch 8 Trần Bạch Phồn mới phải đi làm, nhưng bởi vì năm ngoái xin nghỉ nên hai tuần liên tiếp anh đều không được nghỉ này nào. Hôm nay là ngày nghỉ đầu tiên sau hai tuần bận rộn của anh. Bây giờ mới là 9h30, có khi anh còn chưa dậy nhất là đừng làm phiền lát nữa Bạch Phồn – người đã rời giường từ 8 giờ nhưng chờ đến tận 11 giờ vẫn chưa thấy An Nhu nhắn tin cho mình – hiện đang buồn phiền đến nghẹt chỉ có thể tìm tới Hà Tín Gia để tâm sự.“Vô cùng bực bội luôn ấy,” Trần Bạch Phồn u oán nhìn điện thoại, “Hôm trước anh nói với An Nhu là hôm nay anh được nghỉ, hình như cô ấy không nhớ hay sao ấy.”Hà Tín Gia để laptop lên đùi điên cuồng gõ chữ “Cô ấy rảnh quá hay sao mà phải nhớ hôm nào anh được nghỉ nữa cơ.”Trần Bạch Phồn dường như không nghe thấy lời cậu nói “Bình thường 8 giờ anh nhắn tin cho cô ấy thì 9 giờ An Nhu sẽ trả lời, hôm nay 11 giờ rồi mà cô ấy vẫn chưa nhắn cho anh.”“…”“Đã hai tiếng rồi.”“…”“Em nói xem sao cô ấy lại không nhắn tin với anh chứ? Mỗi ngày anh đều kiên trì nhắn tin cho cô ấy lúc 8 giờ, đã một tháng rồi, chẳng lẽ cô ấy còn chưa quen tán gẫu với anh mỗi ngày à?”Hà Tín Gia có vẻ hứng thú với chuyện này “Bình thường hai người nói chuyện gì thế?”Trần Bạch Phồn nghiêm túc trả lời “Mỗi ngày đều chào buổi sáng và chúc ngủ ngon, đôi khi sẽ hỏi xem cô ấy đang làm gì, sau đó anh sẽ kể cho cô ấy biết việc anh đang làm.”“Thế thôi á?”Trần Bạch Phồn gãi gãi đầu, anh có vẻ hơi bực “Anh sợ cô ấy chê anh phiền phức.”Hà Tín Gia dừng tay, cậu gập máy tính lại rồi nghiêm túc phân tích “Có lẽ là đang chê anh thật.”Trần Bạch Phồn nghe vậy cũng không ngẩng đầu lên mà cứ tiếp tục nói “Còn 12 ngày nữa sẽ đến tháng 3, nghĩa là còn 12 ngày nữa là cô ấy sẽ về.”“…” Hà Tín Gia chỉ là cây trút tâm sự không hề mở phút sau, Trần Bạch Phồn lại tiếp tục tán dóc với Hà Tín Gia “Anh cảm thấy cô ấy cũng thích anh, hôm đó cô ấy còn khen anh nữa.”“…” Hãy coi cậu là không khí đi.“Hôm đó cô ấy khen anh là một bác sĩ đức độ cao thượng.”Hà Tín Gia nghe thế thì không nhịn nổi nữa “Cái này có khác gì khen anh là người tốt không? Có khi cô ấy không tìm thấy điểm nào để khen nữa thì có.”Chứ sao lại có kiểu khen ngợi thế được?Trần Bạch Phồn nghe cậu nói vậy thì lạnh lùng hỏi “Em muốn nói gì hả?”“Để em phân tích cho,” Hà Tín Gia gõ gõ tay lên laptop, “Bề ngoài của anh tạm được, dáng người tạm được, nghề nghiệp không đến nỗi nào, tính cách có lẽ cũng không tệ lắm.”Trần Bạch Phồn – có lòng tự tin vào bản thân level max – bình tĩnh nhìn cậu.“Nếu mà mãi người ta không nhiệt tình với anh thì chỉ có hai nguyên nhân thôi, một là chê anh nghèo, hai là đã có bạn trai.”Trần Bạch Phồn lập tức phủ nhận “Chắc chắn là cô ấy chưa có bạn trai.”“Anh nói cái này nghe vô lý quá.” Hà Tín Gia tuy là tác giả ngôn tình nổi tiếng nhưng thực tế vẫn là trạch nam chưa yêu đương lần nào, cậu gãi đầu, “Anh nói xem, An Nhu xinh đẹp đáng yêu như thế, chưa kể nhà còn giàu nữa, sao lại không có bạn trai được?”“Đúng nhỉ, sao lại chưa có bạn trai.” Trần Bạch Phồn lẩm bẩm suy Tín Gia nhướng mày, cậu nói tiếp “Thế thì chỉ còn lí do…”Trần Bạch Phồn ngồi cạnh ngắt lời cậu “Có lẽ cô ấy đang đợi anh.”Hà Tín Gia không thể hiểu được cái sự vô sỉ này của anh ở đâu ra, cậu ngớ người hỏi “… Đợi anh gì cơ?”“Anh quen cô ấy từ nhỏ.”“…”“Hồi nhỏ cô ấy rất thích anh.”“…”Tác giả có lời muốn nóiHà Tín Gia Anh, anh đang nghiêm túc đấy à?
Thể loại Ngôn tình, Hiện đại, HE, Sủng, Hài Hước, Đô thị tình duyên, thanh mai trúc mã cách biệt nhiều năm Độ dài 51 chương + 4 phiên ngoại Tên khác Cưng chiều anh nữa đi, Nhiều sủng ta điểm CP nam bác sĩ nha khoa trước dịu dàng đứng đắn sau mặt dày bám người – nữ họa sĩ nhu thuận đáng yêu Nguồn 4702i Văn Án An Nhu là một cô họa sĩ minh họa độc thân 23 tuổi sống ở Bạc Thành. Người cũng như tên, cô là một cô gái dịu dàng ôn hòa, sống tự lập tại căn hộ riêng, tự do thoải đầu tiên An Nhu nhìn thấy Trần Bạch đứng dưới ánh đèn sáng trưng, đang đeo khẩu trang y tế màu lam nhạt. Đôi mắt đào hoa hơi nhếch lên, vừa lấp lánh vừa dịu anh khom lưng, vạt áo blouse trắng cũng đung đưa theo. Sau đó anh cúi đầu xuống, cầm dụng cụ y tế cẩn thận khám răng cho bệnh tiếp theo, người đàn ông ấy đã mở điệu biếng nhác lại như đang an ủi.“Đừng sợ.”Trong giây phút đó, An Nhu đã nhất kiến chung tình với Trần Bạch cô tuyệt đối không ngờ rằng,Anh của lúc bình thường hoàn toàn khác với khi mặc áo blouse —— “Hôm nay em không tới gặp anh.”“Anh lại phải ăn cơm trưa một mình.”“Sao em lại không tới gặp anh?”“Có phải em hết yêu anh rồi không?????”An Nhu “…” Server A Nghe Truyện Audio PHẦN 1PHẦN 2PHẦN 3 PHẦN 1|Chương 1 - 25 PHẦN 2|Chương 26 - 51 *HOÀN* PHẦN 3|*Phiên Ngoại* Server B Tải Về Nghe Offline Nội dung này đã bị hạn chế chỉ dành cho người dùng đã đăng nhập. Vui lòng đăng nhập để xem nội dung này. Server D Tải Về TRỌN BỘ zip Nội dung bị khóa Đăng nhập / Đăng ký để mua quyền truy cập vào nội dung này. Nội quy / Thông báoHướng dẫn kỹ thuậtTinh Hạch là gì?
thức ăn trong nồi em trong chăn